Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 154 - Chương 154.

Chương 154. - Chương 154. -

Nàng cảm thấy một thanh kiếm cô độc ngủ say ba trăm năm trong Vô Vọng Hải, tỉnh giấc lại quên hết chuyện cũ như Phi Bạch rất cần kiếm chủ là nàng quan tâm săn sóc nhiều hơn.

Phi Bạch cười rộ lên, đôi mắt phượng hẹp dài tựa trăng rằm.

“Rất ngọt.”

Hắn lơ lửng bên người nàng, bắt đầu chuyên chú gặm táo, trên quầy hồ lô còn sót lại một xâu sơn tra, nàng thích ăn chua bèn lấy ra vài văn tiền chuẩn bị mua luôn cây hồ lô cuối cùng.

Tiền còn chưa đưa cho chủ quán mà xâu hồ lô đã bị người nào đó cầm đi mất.

Kỳ Niện Nhất ngẩng đầu nhìn theo cánh tay kia, sau lại ngây người.

Khi Tiêu Dao Du đến nơi, nàng ta kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt có y phục giống Kỳ Niệm Nhất đến tám phần.

Vì để di chuyển thuận tiện, Kỳ Niệm Nhất mặc một bộ y phục thuỷ mặc, viền áo từ nông đến sâu ẩn hiện khói sóng dập dìu, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có thể nhìn thấy màu mực thoắt ẩn thoắt hiện, bên ngoài khoác đạo bào huyền sắc, thắt lại bằng một chiếc đai lưng màu trắng.

Nam nhân trước mặt cũng mặc y phục thuỷ mặc cùng đạo bào huyền sắc cực kỳ giống nàng, nhưng khác biệt là dáng người hắn khỏe khoắn cao gầy.

Cùng một bộ y phục nhưng Kỳ Niệm Nhất mặc vào có vẻ đơn giản tinh tế, còn nam nhân lại có vẻ phiêu dật thần bí.

Hơn nữa cả hai đều đều mạng che mặt màu đen, bên trên có ánh sao lấp lánh, thoạt nhìn giống như phiên bản nam nữ khác nhau của cùng một người.

Tiêu Dao Du đi đến trước mặt Kỳ Niệm Nhất, nhẹ giọng hỏi: “Vị này là?”

Kỳ Niệm Nhất thầm nói ta nào biết.

Nam nhân dường nhưng nghe được lời Tiêu Dao Du, hơi nghiêng đầu cười nói:

“Tại hạ Bạc Tinh Vĩ.”

Mặc dù hắn đang nói chuyện với các nàng nhưng các nàng đều có thể cảm nhận rõ ánh mắt của hắn cũng không phải nhìn lại đây, mà theo động tác nghiêng đầu nhìn về phía trước.

Kỳ Niệm Nhất vừa nhìn hắn đã chắn chắn hắn là một người mù.

Nhưng là một người mù có năm giác quan vô cùng nhạy bén.

Tuy rằng người này dùng mạng che mặt, nhưng nhìn nửa khuôn mặt bên dưới cũng có thể thấy hắn tuấn dật bất phàm, lại bởi vì mạng che mặt nên có thêm vài phần cảm giác thần bí.

Cùng một thời điểm lại xuất hiện hai người mặc y phục kỳ quái đứng cạnh nhau, thu hút vô số ánh mắt của người qua đường, vài thiếu nữ trong Lư Tô Thành đều nhịn không được mà dùng ánh mắt tò mò nhìn Bạc Tinh Vĩ.

Bạc Tinh Vĩ cuối cùng cũng ý thức được, buột miệng nói lời xin lỗi:

“Chẳng lẽ tiểu nương tử cũng muốn xâu hồ lô ngào đường này? Mới vừa rồi không thấy tiểu nương tử, mong đừng trách.”

Hắn nói xong bèn đưa xâu sơn trà qua.

Kỳ Niệm Nhất thấp giọng nói:

“Ngươi cầm trước thì nó là của ngươi.”

Bạc Tinh Vĩ nhấp môi suy tư một lúc, sau đó dịu giọng đồng ý, tay phải cầm gậy dò đường, cắn xâu hồ lô rồi rời đi.

Tiêu Dao Du sửng sốt “Người này sao lại trông giống ngươi như vậy?”

Thật ra cũng không phải do tướng mạo, dù sao thì hai người đều che nửa mặt nên căn bản không thấy dung mạo.

Lúc Kỳ Niệm Nhất nhìn thấy hắn ta cũng thấy có chút kỳ quái

Y phục, mạng che mặt, mắt mù.

Đột nhiên xuất hiện một người có nhiều điểm tương đồng nàng như vậy, muốn không nghĩ nhiều cũng không được.

Nhưng nàng vẫn chưa kịp dùng Thiên Nhãn xác định thân phận người nọ, bỗng nhiên một tiếng còi bén nhọn truyền đến từ trạm canh gác ngoài thành.

Tiếng còi vang lên, cả thành đều kinh động.

Nhà cửa trong thành nháy mắt được thắp sáng, toàn bộ Lư Tô Thành đèn đuốc sáng trưng, trận pháp phòng vệ được thắp ở trung tâm thành, các trận bàn nhỏ ở các ngõ ngách cũng khởi động, chiếu sáng cả tòa thành như ban ngày.

Lính tuần tra trong thành nhanh chóng tập kết, tất cả phàm nhân không có khả năng tự vệ đều được dẫn đi trốn trong tầng hầm dưới lòng đất, những tu sĩ còn lại trong thành tự động tập hợp thành đội ngũ, đi theo đội canh gác chuẩn bị chờ hiệu lệnh.

“Một tiếng còi dài với hai hồi còi ngắn, là Si Mị.”

Bình Luận (0)
Comment