Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 155 - Chương 155.

Chương 155. - Chương 155. -

Gần như cùng lúc, Kỳ Niệm Nhất nhìn thấy vô số bóng đen méo mó từ dưới Thâm Uyên bò lên, bọn chúng phi thân bám vào tường thành, nhưng lại bị trận pháp phòng vệ bên ngoài ngăn cản, thân thể dị dạng dính chặt vào bức tường ánh sáng do trận pháp phòng vệ tạo nên, số lượng lên đến hàng ngàn con, trông cực kỳ đáng sợ.

Bọn chúng có cái đầu rất lớn, trên đầu có hai vật thể sáng như hai cây đèn dầu, có thể miễn cưỡng xem là đôi mắt, bên trong đó là đầy rẫy tơ máu xen lẫn chất lỏng đục ngầu, như thể chỉ cần lấy đồ chọc một cái là có thể xì ra một đống mủ ghê tởm. Tứ chi bọn chúng gầy nhỏ dị thường, đằng sau cái đầu lớn là một thân người tong teo như que củi, chúng dùng cả tay chân bám vào tường, thân hình gầy gò cuộn tròn không ngừng đong đưa.

Si Mị - sinh vật cấp thấp nhất ở Thâm Uyên.

Cũng là sinh vật có số lượng nhiều nhất dưới Thâm Uyên.

Đây cũng là lần đầu tiên Kỳ Niệm Nhất nhìn thấy thứ này.

“Này, đây là….” Tiêu Dao Du nhất thời cứng đờ miệng không nói ra lời được.

Cả hai người đều lần đầu đối mặt trực diện với sinh vật dưới Thâm Uyên, trước đó bọn họ chỉ nghe qua lời truyền miệng, cho dù có đáng sợ nhưng lại chưa từng gặp qua, chỉ có thể tưởng tượng, đối với bọn chúng vẫn luôn thiếu cái nhìn trực quan đánh sâu vào thị giác.

Kỳ Niệm Nhất cho rằng người tu hành từ thuở thiếu thời đã ưa lang bạt, có nguy hiểm nào mà chưa từng gặp? Yêu thú ở Vô Vọng Hải tầng tầng lớp lớp, muôn vàn bí cảnh trên đại lục, nếu sinh vật dưới Thâm Uyên còn đáng sợ hơn những thứ này, vậy đến tột cùng nó trông ra sao?

Binh lính Lư Tô Thành trang bị võ giáp thủ ở tường thành, linh lực ngưng kết thành một bức tường cao lên tận trời, bảo vệ chặt chẽ cả thành trì. Trung tâm thành là một chiếc linh xa khổng lồ do thủ lĩnh binh lính điều khiển, pháp quyết thông thường đi qua linh xa sẽ biến thành uy thế phóng đại gấp trăm lần.

Kỳ Niệm Nhất tuốt kiếm ra khỏi vỏ.

Nàng nhìn chằm chằm đám Si Mị ngoài thành không chớp mắt, cố gắng ghi tạc dáng vẻ bọn chúng trong lòng.

Si Mị, Võng Lượng.

Hai giống loài dưới Thâm Uyên ăn thịt con người.

Trong nguyên tác, nàng bị hiến tế cũng chính là bị hai sinh vật này cắn nuốt đến chết.

Trận pháp phòng ngự khổng lồ được kết nối bởi trận pháp nhỏ lần lượt sáng lên, luồng sáng tạo thành một đường giống như ánh sao trong đêm tối.

Nhưng rất nhanh, tầng ánh sáng ngoài cùng đã nhạt màu rồi lụi tắt.

Hàng ngàn Si Mị ngẩng chiếc đầu lớn dị dạng, lộ ra những chiếc răng nhỏ sắc nhọn, hung hăng nhắm vào vách tường có trận pháp mà gặm cắn.

Vách tường ánh sáng bị hàm răng sắc nhọn của bọn chúng nhai nuốt, vốn là vô hình nhưng trong mắt bọn chúng lại giống như vật hữu hình.

Kỳ Niệm Nhất nhớ tới.

Điều mà sinh vật Thâm Uyên khiến người khác sợ hãi chính là——— bọn chúng có thể cắn nuốt linh lực.

Dù là trận phù hay pháp quyết đều lấy linh lực làm chủ thể, nhưng Si Mị lại có thể nhai nuốt được linh lực này.

Mặc dù bọn chúng có giới hạn trong việc cắn nuốt linh lực, nhưng mỗi tu sĩ cũng đều có cực hạn linh lực của riêng mình, một khi linh lực tiêu hao hết thì chỉ có thể mặc kệ sinh vật Thâm Uyên nhào đến gặm cắn.

Thế nên hơn nghìn năm qua, võ tu nhanh chóng quật khởi.

Trong đó, kiếm tu được xưng là có lực chiến đất mạnh nhất trong số các võ tu.

Đao thương kiếm kích, lưỡi dao sắc bén trong tay người luyện võ là vũ khí có ích duy nhất trong việc đối kháng với sinh vật Thâm Uyên.

Giây kế tiếp, trận sáng hộ thành tan vỡ.

Hàng nghìn con Si Mị vặn vẹo uốn éo bò trên mặt đất, tốc độ lại nhanh đến chóng mắt, mới đây đã bò đến trước mặt mọi người.

Thủ thành giận dữ hét lên một tiếng chấn động trời cao, chia thành ba hàng đem lối vào chắn lại, cuối cùng bỏ xuống võ giáp, cổ tay hất lên, khiên chắn lần nữa tập hợp hóa thành lợi kiếm, trận hình nhanh chóng biến hóa, hình thành kiếm trận.

Bình Luận (0)
Comment