Bạc Tinh Vĩ mỉm cười nói: “Thành thật mà nói, tại hạ cũng vậy.”
Hắn cau mày nói: “Chỉ là từ đây muốn đến Yển Dương Xuyên, ta e rằng có chút vội vàng.”
Quả thực là theo tốc độ của phi chu, họ xuống phi chu ở Tây Châu rồi lao đến Yển Dương Xuyên, vừa kịp thời gian ngày thi đấu đầu tiên của Nam Hoa luận đạo.
“Nói mới nhớ, có phải hôm nay rút thăm không?”
Sau khi Tiêu dao Du hỏi câu này, cả ba người đều sửng sốt.
……
Tây Châu, Yển Dương Xuyên.
Là một tòa thành cổ có lịch sử lâu đời ở Tây Châu, Yển Dương Xuyên có ưu thế độc đáo nên được chọn làm địa điểm tổ chức Nam Hoa luận đạo lần này.
Yển Dương Xuyên có khán đài luận võ lớn nhất ở Tây Châu.
Khán đài Nam Tiêu là cả một dãy núi, liên tục thăng trầm và khe núi dày đặc. Trăm năm trước, không biết là vị cao nhân nào đã đề xuất nơi đây rất thích hợp để xây dựng làm khán đài, vì thế Yển Dương Xuyên lập tức bắt đầu xây dựng. Qua chừng trăm năm, bây giờ mới ra hình ra dáng.
Sân luận võ được thiết kế trong khe núi, do trận pháp tạo thành từ mây và linh thạch nên tất cả võ đài đều lơ lửng ở trên không, vì vậy sẽ rất nguy hiểm cho những tu sĩ không biết ngự không.
Để có thể có thêm nhiều Thiếu Niên Du tham gia, Tiên Minh đặc biệt mời rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh Cảnh đứng bên ngoài đấu trường, chịu trách nhiệm cứu người.
Khán giả ngồi trên núi, vì là những ngọn núi nhấp nhô nên khắp mọi nơi đều có thể là điểm xem.
Tất nhiên có một số địa điểm có góc nhìn tốt sẽ được săn đón nhiều hơn.
Nhiệt độ trên núi thấp, buổi sáng luôn có mây và sương mù như thể đang ở chốn thần tiên.
Đoàn người Thương Hoàn đến Yển Dương Xuyên từ sớm, hiện tại họ đang ở sân do Tiên Minh sắp xếp cho những người tham dự.
“Hôm nay là rút thăm rồi, nhưng tiểu sư tỷ vẫn chưa đến.” Khúc Vi có chút lo lắng.
Bên cạnh nàng, một nữ tu sĩ chải búi tóc lưu tiên, từ đan lô ngẩng đầu lên và trợn mắt xem thường.
“Mấy ngày nay, người ngoài đồn thổi tiểu sư tỷ và Thương Hoàn chúng ta thành bộ dáng gì rồi.”
Lư Thu Đồng là đan tu của Đan Phong Thương Hoàn, tiên đạo Thương Hoàn có tám môn tề tụ, hơn nữa là một mạch đan tu có một không hai trong thiên hạ, nên chuyến này nàng ta đã nhận được rất nhiều sự chú ý khi vừa đến Yển Dương Xuyên.
“Hôm qua ta còn thấy sòng bạc bên cạnh mở cửa, đánh cược xem tiểu sư tỷ có chết hay không.” Khúc Vi lắc đầu thở dài.
“Ta nghĩ là bọn họ muốn cược nếu tiểu sư tỷ chết thì ai sẽ là chủ nhân Thần Kiếm tiếp theo.” Lư Thu Đồng chế nhạo: “Ta còn thấy có người mở cược về việc Mặc Quân có còn sống hay không?”
Lư Thu Đồng nói chuyện quá lớn mật nên bị Khúc Vi trừng mắt một cái, nàng ta lúc này mới hậm hực không nói nữa.
Tạ Thiên Hành dẫn theo hai sư muội và đám người còn lại đi tới chỗ rút thăm.
Nam Hoa luận đạo lần này có nhân số vượt xa dĩ vãng nhiều lần, sợ là người có được tư cách tham dự chính thức cũng phải hơn năm trăm người. Nếu tỷ thí lần lượt từng vòng thật sự là quá chậm, nên Tiên Minh dựa theo nhân số chia tất cả người tham dự thành bốn tổ, cuối cùng chỉ có bốn người đứng đầu mỗi tổ mới có thể tham gia vào trận quyết đấu cuối cùng.
Lần rút thăm này quyết định mọi người ở tổ nào.
Lúc Lư Thu Đồng đi rút thăm trong miệng nàng ta vẫn cầu nguyện: “Không phải Thương Thuật Cốc, không phải Thương Thuật Cốc,...”
Y tu Thương Thuật Cốc cách đó không xa cũng chuẩn bị đi rút thăm, Khúc Vi dùng ánh mắt ám chỉ Lư Thu Đồng đừng lảm nhảm nữa, nhưng không ngờ Lư Thu Đồng ghét bỏ nhìn về phía đệ tử Thương Thuật Cốc:
“Nếu mà gặp phải y tu Thương Thuật Cốc không chừng sẽ bị lôi kéo tranh luận đan tu và y tu trên diễn đài nửa ngày, luận không ra quyết không buông tha, xui xẻo!”