Sau khi nàng ta rút thẻ rồi nhìn xung quanh, thấy bóng dáng một người thì có chút khó hiểu.
“Sao hai người họ lại đi chung với nhau?”
Khúc Vi nhìn theo phía nàng ta chỉ cũng sửng sốt.
“Đó không phải là Sở sư huynh của Thanh Liên kiếm phái sao?” Khúc Vi chớp mắt mấy cái: “Người bên cạnh hắn dường như là Mộ đạo hữu?”
Lư Thu Đồng bất đắc dĩ nói: “Sư tỷ vừa nhìn đã biết là người không quan tâm đến lời đồn đại bên ngoài. Mấy tháng trước, đệ tử thân truyền duy nhất của cốc chủ Thương Thuật Cốc là Vân Giác phản cốc, hắn còn đánh cắp chí bảo trong cốc và bị cốc chủ hạ lệnh truy nã khắp đại lục. Lúc đó có một nữ tu giúp Vân Giác chạy trốn cũng đang bị truy nã, nữ tu kia chính là nàng ta.”
Khúc Vi khó có thể tin: “Bọn họ... trộm bảo phản tông?”
Lư Thu Đồng buông tay.
Trong lúc họ nói chuyện, thì đệ tử Thương Thuật Cốc cũng đã phát hiện ra Mộ Vãn.
Thi Quần dẫn đầu Thương Thuật Cốc, hắn mặc bộ đồ trên vạt áo có thêu một đóa hoa màu tím giống như Phó Sùng Sơn đã từng trị thương cho Kỳ Niệm Nhất ở Tây Kinh. Đây cũng là vật chứng thực y thuật cấp hai của Thương Thuật Cốc.
Thi Quần lập tức dẫn đệ tử Thương Thuật Cốc vây quanh, Sở Tư Niên yên lặng tiến lên một bước và kéo Mộ Vãn lui về phía sau.
“Các vị đạo hữu Thanh Liên kiếm phái, vì sao quản chuyện thanh lý môn hộ của Thương Thuật Cốc chúng ta?”
Sở Tư Niên nhìn chằm chằm Thi Quần, miệng hắn nói lời không dễ nghe:
“Bởi vì chúng ta quản được.”
Quá kiêu ngạo!
Nhưng bởi vì vị tiểu kiếm cốt tiếng thơm lan xa này nói chuyện ngay thẳng hoặc là vì sư tôn của hắn là một trong năm vị cường giả Thái Hư cảnh ở hiện giờ, nên mọi người cảm thấy vị tiểu kiếm cốt tuổi còn trẻ này kiêu ngạo một chút cũng không sao.
Sắc mặt Thi Quần âm trầm: “Ta cũng không ngờ tay Thanh Liên kiếm phái dài như vậy, có thể quản đến Thương Thuật Cốc rồi.”
Hắn vừa nói xong, một đám kiếm tu của Thanh Liên kiếm phái đi theo sau Sở Tư Niên đã rút trường kiếm khỏi vỏ.
Kiếm tu thích nhất là dùng kiếm gây sự, không sợ nhất là đánh nhau.
Đám kiếm tu Thanh Liên này thường bị ngoại giới gọi là chó điên bị nhốt ở sơn môn thời gian dài, khó khăn lắm bây giờ mới được thả ra, nên thấy ai cũng muốn rút kiếm so chiêu.
Sở Tư Niên chưa từng rút kiếm.
Hắn chỉ nói: “Mộ Vãn bây giờ là kiếm thị của sư tôn của ta.”
Hắn không cần nhiều lời, chỉ một câu này là có thể khiến cho một đám đệ tử Thương Thuật Cốc lui tránh.
Thiên Thu Tuế, Thái Hư cảnh.
Chỉ cần một cái tên là có thể khiến đám đệ tử Thương Thuật Cốc này buông tha chuyện thanh lý môn hộ.
Lư Thu Đồng vuốt cằm: “Mấy tháng trước sau khi Thương Thuật Cốc hạ lệnh truy nã, Vân Giác và Mộ Vãn đã biến mất, không có ai phát hiện tung tích bọn họ, theo lý mà nói là không thể nào.
Lúc đó có không ít người hoài nghi, bọn họ có phải đã bị Thương Thuật Cốc bắt về rồi hay không, nhưng lệnh truy nã Thương Thuật Cốc vẫn chưa rút, chứng minh bọn họ vẫn đang chạy trốn bên ngoài, không ngờ tới là Kiếm Tôn cũng chen tay.”
Trên đời này, nhắc đến Kiếm Tôn thì chỉ có một mình Thanh Liên Kiếm Tôn.
Bên này tiểu đồng Tiên Minh phụ trách rút thăm lên tiếng nhắc nhở: “Các vị đạo hữu, quý tông còn có một người vẫn chưa rút thăm. “
Khúc Vi vội vàng: “Xin lỗi bây giờ nàng ấy vẫn chưa tới Yển Dương Xuyên, không biết có thể rút hộ không.”
Tất nhiên là có thể, nàng vừa rồi cũng đã nhìn thấy không ít người để cho bằng hữu cùng sư tôn rút thăm thay, hỏi như vậy cũng chỉ là khách khí.
Sau khi nhận được đáp án khẳng định, Khúc Vi đang chuẩn bị bước lên rút số cho Kỳ Niệm Nhất thì bị Tạ Thiên Hành ngăn cản.
Nàng ngạc nhiên nhìn lại thì thấy đôi mắt hoa đào của Tạ Thiên Hành sáng rực, hắn nở một nụ cười không chê vào đâu được.