“Để ta rút thay cho tỷ ấy.”
Khúc Vi không thể không nhường chỗ cho Tạ Thiên Hành, nàng quay đầu liền thủ thỉ vào tai Lư Thu Đồng: “Ta đã nói mà, tiểu sư huynh quả nhiên cũng có ý với tiểu sư tỷ, ngay cả rút thăm cũng khăng khăng tự mình đến rút.”
Lư Thu Đồng vẫn kiên trì suy nghĩ của mình: “Ta vẫn cảm thấy Sở sư huynh có hy vọng hơn, lát nữa ta sẽ ném cho hai người bọn họ mấy tờ tiên duyên.” Nàng nói xong, còn hỏi một nam tu khác của Thương Hoàn: “Ninh sư huynh cảm thấy thế nào?”
Ninh Cẩn ho nhẹ một tiếng: “Ta cảm thấy... Tiên duyên mà hai vị sư muội ném ra chắc là không hồi được vốn rồi.”
Hắn nghi ngờ nhìn hai người họ, nhỏ giọng nói: “Trong lòng tiểu sư tỷ chắc chỉ có kiếm của nàng thôi.”
Lư Thu Đồng và Khúc Vi nhìn nhau, không hiểu sao lại trầm mặc.
“Cũng, cũng có đạo lý.”
Tạ Thiên Hành đã đứng trước rương rút thăm rất lâu rồi.
Chỉ là một động tác đơn giản đưa tay vào trong rương lấy Ngọc Quyết đánh số thứ tự, thế nhưng giờ đây hắn lại thấy rất gian nan.
Giọng nói già nua trong đầu vẫn đang nói: “Rút thăm thôi mà cũng khó khăn như vậy sao?!”
Lão lại nói: “Vừa rồi ta đã nói lấy Ngọc Quyết ở bên trái đi, đó là số 111, phân ở tổ thứ nhất, tổ này cường địch vây quanh, nàng muốn nổi trội trong đó cũng không dễ dàng.”
Trong mắt Tạ Thiên Hành hiện lên quyết liệt, lão nói tiếp: “Ta biết ngươi có chút tâm tư với nàng ta, nhưng nghe ta khuyên một câu. Các ngươi không phải hạng người có thể đi cùng nhau, mệnh hai người các ngươi dây dưa, bên này lớn thì bên kia sẽ xuống. Linh khí trong thiên địa đang yếu dần từng ngày, nếu ngươi không tranh giành thì nàng sẽ giẫm lên đầu ngươi, con đường này không cho phép ngươi được mềm lòng. Nếu không đừng hòng nghĩ đến chuyện phi thăng.”
Tạ Thiên Hành nói với vẻ khó khăn: "Nếu linh khí gián đoạn, vậy thì ngàn năm trước các ngươi làm thế nào để phi thăng, mà nếu ngươi đã tranh thì tại sao vẫn chưa phi thăng thành công."
Lão nhân tức giận nói: "Đó là vì ta bị người khác hãm hại! Nếu không thì sao ta lại bị ngươi đánh thức dưới hình thái này được."
Đứa bé của Tiên Minh kia thấy Tạ Thiên Hành đứng trước rương rút thăm một hồi thì khó hiểu, hỏi: "Tiên trưởng có thắc mắc gì sao?"
Hầu kết của Tạ Thiên Hành trượt lên trượt xuống: "Không có gì."
Trong đầu Tạ Thiên Hành nhớ tới mọi chuyện khi bọn họ ở Thương Hoàn.
Lúc hắn và Kỳ Niệm Nhất nhập môn thì tuổi tác vẫn còn rất nhỏ, thậm chí khi mới vào Thương Hoàn còn không được tính là thật sự nhập đạo, Thương Hoàn vốn là nơi dùng tu vi để phân biệt cao thấp, nhưng vì sư tôn của hai người họ có bối phận cao, để thể hiện sự tôn kính nên từ trên xuống dưới Thương Hoàn mới gọi họ là tiểu sư huynh và tiểu sư tỷ.
Thật ra hắn vào Thương Hoàn sớm hơn nàng vài năm.
Lúc còn nhỏ hắn sống rất khổ, nhưng khi vừa tiến vào Thương Hoàn đã được từ trên xuống dưới Thương Hoàn xem là trận pháp sư thiên tài, cảm giác thấp thỏm ban đầu trôi qua thì không khỏi thấy lâng lâng, cũng sinh ra một chút kiêu căng của thiếu niên.
Hai chữ "thiên tài" luôn dễ mang đến một chút khát khao vào mơ mộng viễn vông cho người ta.
Vậy là hắn đã bố trí ba trận pháp trên Xuất Sao Các, tuyên bố rằng nếu có ai có thể phá được ba trận pháp của hắn thì hắn sẽ chắp tay dâng tiền tiêu vặt nguyên một năm ở Thương Hoàn cho người đó.
Khi đó hắn tự xưng là thiên tài, tự nhận là không có ai trong hàng đệ tử Thương Hoàn có thể phá được Tam Tinh Liên Trận của minh, nhưng còn chưa kịp tận hưởng cảm giác tự đắc trong lòng, thì đã thấy một đứa bé ba tuổi chải kiểu tóc Nha Kế gian nan ôm kiếm bò lên Xuất Sao Các.
Sau đó, một kiếm phá ba trận.
Nhát kiếm ấy không chỉ chém phá Tam Tinh Liên Trận mà Tạ Thiên Hành lấy làm kiêu ngạo.