Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 167 - Chương 167.

Chương 167. - Chương 167. -

Lúc này Kỳ Niệm Nhất và Tiêu Dao Du vừa xuống phi thuyền, đang ngự kiếm chạy nhanh tới Yển Dương Xuyên.

Giữa đường phi thuyền gặp trục trặc bất ngờ, dù đã tính tới tinh lui nhưng vẫn trì hoãn một chút thời gian, thế nên hành trính vốn đã tính trước lại bị chậm một bước.

"Ta đã truyền tin cho người rút thăm giúp rồi, đối phương đã truyền tin hồi âm, người của Thương Hoàn đã đã rút thẻ giúp ngươi, số một trăm mười một, trận so tài đầu tiên vao buổi chiều, đánh với võ tu của Lăng Tiêu Tông, bây giờ chúng ta qua vẫn kịp."

Kỳ Niệm Nhất cảm thấy, Tiêu Dao Du đúng là xứng danh với cái tên kẻ buôn tin đứng đầu Tu Chân Giới mà nàng tự phong.

Kim Bằng lại được gọi ra, hai người leo lên lưng Kim Bằng, Tiêu Dao Du nhớ ra vẫn còn một người bạn đi cùng, vậy là tốt bụng mời Bạc Tinh Vĩ: "Hay là vị đạo hữu này đi cùng với chúng ta nhé? Từ đây mà đi bộ tới Yển Dương Xuyên thì ít nhất cũng cần hai ngày mới đến nơi, nếu ngươi muốn tham gia thì e là không kịp."

Sau khi Bạc Tinh Vĩ xuống phi thuyền thì chống gậy dò đường, đi chậm rì rì sau lưng bọn họ, nghe vậy thì nói: "Nhị vị tiểu nương tử cứ đi trước một bước đi, Bạc mỗ không vội nên muốn đi thong thả, ngắm phong cảnh ven đường này."

Chặng đường tới Yển Dương Xuyên này đúng là danh lam thắng cảnh hiếm thấy, nhưng cũng không biết một người như hắn thì có thể ngắm được gì, Tiêu Dao Du còn tính khuyên tiếp nhưng lại bị Kỳ Niệm Nhất véo nhẹ một cái sau lưng.

Cũng vì nam nhân này có gì đó kỳ quái nên Tiêu Dao Du đành từ bỏ, chỉ nói khách sáo: "Nếu không vội, vậy thì chắc trận so tài của Bạc đạo hữu vào mấy ngày sau rồi, thế thì không làm phiền ngươi ngắm cảnh nữa."

Bạc Tinh Vĩ cười nhẹ gật đầu: "Cũng không phải thế, chỉ là Bạc mỗ tới Yển Dương Xuyên không phải để tham dự."

Tiêu Dao Du khó hiểu hỏi: "Không tham dự, vậy thì ngươi đi làm gì?"

Chỉ thấy Bạc Tinh Vĩ không nhanh không chậm móc một miếng ngọc bài từ trong vạt áo, trên ngọc bài đó có khắc kí hiệu Bát Môn Linh Phù của Tiên Minh.

Hắn suy nghĩ rồi nói: "Bọn họ đưa cho ta thứ này, mời ta đi làm chưởng giáo, ta nghĩ tiện thể đi du lịch cũng không tồi, vậy là đồng ý."

Mắt Tiêu Dao Du chậm rãi trừng lớn.

Chưởng giáo, đúng là chuyện có thật ở Nam Hoa luận đạo.

Là Kiến Long Môn đại năng mà Tiên Minh mời từ khắp nơi tới để giữ công bằng trong luận đạo, có tổng cộng năm vị cùng làm trọn tài cho Nam Hoa luận đạo quyết định từng chuyện.

Nói một cách khác, nam nhân mắt mù che mắt ăn suốt cả đường lại còn hay té ngã này, ít nhất cũng là Hóa Thần Cảnh đại năng.

Tiêu Dao Du nhanh chóng nói: "Ngài cứ thong thả ngắm cảnh, chúng ta không quấy rầy nữa."

Nói xong thì điều khiển Kim Bằng giương cánh bay cao về phía Yển Dương Xuyên.

Bạc Tinh Vĩ đứng tại chỗ, lúc Kim Bằng giương cánh làm dấy lên một cơn gió lốc làm lau động vạt áo của hắn, ngón tay của hắn vân vê một quả hạch đào rồi ném vào trong miệng, nhìn theo hướng hai người họ rời đi.

Trong đáy mắt hắn, vô số đường sao đan chéo quấn quanh nhau, tụ hợp lên người một thiếu nữ trong số đó, những ánh sáo rải rác hội tụ lại, gần như chói mắt.

Bạc Tinh Vĩ lẩm bẩm nói: "Nhiều biến số bắt đầu hội tụ lại cùng một hướng rồi."

Lòng bàn tay của hắn xuất hiện một cái tinh bàn, gường như bao quát toàn bộ vũ trụ từ thời hồng hoang ở bên trong, ngàn vạn mạng lưới hội tụ đan xen lại vào thới khắc nào đó, sau đó chạy tới một phương hướng khác.

"Rốt cuộc là biến số thế nào đây."

.....

Giữa trưa trận đấu nghỉ giải lao, trong các trà lâu tửu điếm ở dãy núi Nam Tiêu đều đã chật kín người.

Quả nhiên, mặc dù đều là tu sĩ đã tích cốc từ lâu nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng tới dục vọng ăn uống của mọi người.

Bình Luận (0)
Comment