Hai cha con họ thân thiết với nhau, phảng phất như chẳng liên quan gì đến Ngọc Sanh Hàn, hắn chỉ im lặng quỳ gối bên cạnh, ánh mắt u tối, đến đầu cũng chẳng buồn nâng.
Trong lòng Ngọc Trùng Cẩm đủ mọi cảm xúc.
Hắn nghiêm túc nói với Ngọc Hoa Thanh: "Cha ơi, là con bảo huynh trưởng báo danh, khế thư cũng là con tìm ra cho huynh ấy, con muốn được quang minh chính đại so tài với huynh trưởng một lần ở Nam Hoa luận đạo."
Ngọc Hoa Thanh cau mày, nhắm mắt một hồi mới thấm thía nói một câu: "Trùng Cẩm, con biết cha đã lên kế hoạch bao lâu vì ngày này mà."
"Biết ạ." Ngọc Trùng Cẩm đâm vào tim cha mình không chút do dự: "Nhưng cũng có thành công đâu, vậy nên có thể thấy được kịch bản sắp xếp tỉ mỉ cũng không cản được chuyện ngoài ý muốn và trùng hợp xảy ra."
Ngọc Hoa Thanh đường đường là Thái Hư Cảnh đại năng, bị con trai ruột chọc tức tới mức nói không ra lời.
"Huống chi, con vốn là Vô Ý Tiên Minh, một lòng chỉ muốn leo lên đỉnh kiếm đạo, có chết cũng không hối hận. Cha làm như thế, con cảm thấy không ổn đâu."
Từng chữ của Ngọc Trùng Cẩm vang lên khiến sắc mặt Ngọc Hoa Thanh càng khó coi hơn.
Hồi lâu, Ngọc Hoa Thanh mới nhìn về phía Ngọc Sanh Hàn vẫn quỳ dưới đất như cũ, trầm giọng nói: "Một khi đã như vậy thì ngươi đi tham gia đi, đấu nghiêm túc vào, thắng cho đẹp vào, đừng làm mất mặt Tiên Minh."
Mãi đến sau khi Ngọc Hoa Thanh rời đi, hắn vẫn chưa đứng dậy, là Ngọc Trùng Cẩm tiễn phụ thân rời đi xong nhìn thấy mới bất đắc dĩ bước tới đỡ Ngọc Sanh Hàn đứng lên, tụ linh lực trong lòng bàn tay rồi xoa bóp cho hắn, lúc này Ngọc Sanh Hàn mới cảm thấy chân mình vẫn còn cảm giác.
"Huynh trưởng." Ngọc Trùng Cẩm cúi đầu xoa chân cho Ngọc Sanh Hàn, bàn tay dùng để cầm kiếm nhưng cũng rất hợp để chữa thương: "Những lời ta nói hôm nay đều xuất phát từ đáy lòng."
Ngọc Sanh Hàn ho khan mấy tiếng, lạnh nhạt nói: "Là bản thân ta nhất quyết muốn tham gia luận đạo, đệ thật sự không cần gánh tội thay ta."
Ngọc Trùng Cẩm cau mày: "Nếu một tu sĩ muốn tham gia luận đạo lại là tội, vậy thì trên đời này còn gì không phải tội nữa chứ."
Ngọc Sanh Hàn đứng dậy, trở về phòng rồi giam mình trong đó, lạnh nhạt nói: "Nhưng ở trong lòng cha thì ta làm vậy là một cái tội."
Hắn chỉ để lại cho Ngọc Trùng Cẩm một bóng lưng.
Một lát sau, trong phòng mới truyền đến tiếng vang: "Đệ có muốn thần kiếm không?"
Gió nổi lên, Ngọc Trùng Cẩm siết chặt kiếm trong tay.
Hắn cất cao giọng nói: "Nếu để cho ta nói thật thì tất nhiên là muốn, trong thiên hạ, có kiếm tu nào không muốn trở thành chủ nhân của thần kiếm cơ chứ. Nhưng ta không muốn dùng cách của phụ thân, nếu ta muốn thần kiếm thì ta sẽ tự đi giành lấy!"
"Vậy nếu nàng vẫn chưa chết thì sao?" Ngọc Sanh Hàn tựa vào cửa, nhắm mắt lại, trong đầu là dáng vẻ nàng vung kiếm chém trăng ở Vô Vọng Hải.
"Thế thì ta sẽ quang minh chính đại đấu với nàng một trận, dồn hết khao khát thần kiếm của mình để thử một lần để không còn gì tiếc nuối, cho dù là thắng hay thua thì sau đó ta cũng sẽ đi tìm thanh kiếm dành cho mình."
Ngoài cửa, Ngọc Trùng Cẩm hăng hái, trong mắt chất chứa ánh sáng khát khao.
Bên trong cánh cửa, Ngọc Sanh Hàn lặng thinh lạnh lùng, đáy mắt đen tối không thấy được ánh sáng.
Sanh Hàn, Trùng Cẩm.
Dường như ngay từ cái tên đã nói lên việc hai người bọn họ nhất định sẽ bước lên hai con đường hoàn toàn khác nhau.
Ngọc Sanh Hàn rũ mắt, nhìn vào chỉ tay trong lòng bàn tay mình.
Hắn là người có kiếm cốt trời sinh, thế mà lại bị chôn vùi, không được phép tập kiếm.
Cẩm đệ trời sinh tiên cốt, vốn có năng khiếu trở thành pháp tu tiên tôn tuyệt đỉnh nhưng cố tình lại một lòng hướng kiếm.
Vậy mà phụ thân vẫn dung túng hắn trở thành kiếm tu, thậm chí còn giúp hắn giành thần kiếm.
Đến việc dùng cách nào để triệt tiêu phản phệ của phản phệ cũng đã chuẩn bị xong.
Ngọc Sanh Hàn chậm rãi siết chặt bàn tay.
.....