Mọi người suy nghĩ mãi, cuối cùng đồng loạt chọn vây xem người được đồn là đẹp nhất thiên hạ.
Thế cho nên xung quanh đài thi đấu của Diệu Âm tiên tử thoáng cái đã chật kín người, thậm chí tu sĩ có cảnh giới trên Tiểu Trọng Sơn còn thi triển ngự không thuật, gian nan chen chúc tại bên ngoài đài thi đấu, nhằm chiêm ngưỡng dáng vẻ của mỹ nhân trên đài.
Lúc ấy gần như hai phần ba số người trên khán đài Nam Tiêu đều chen chúc tới chỗ của Diệu Âm tiên tử, một phần ba số người không đi là vì không chen vào nổi, còn xung quanh những đài thi đấu còn lại chỉ có bạn bè người thân của người tham gia thi đấu nể tình ở lại bên ngoài cổ vũ.
Điều này cũng khiến Tiên Minh tức chết đi được.
Để tiểu công tử nhà bọn họ được nổi bật vào ngày đầu tiên mà Tiên Minh đã tạo sức nóng trước biết bao lâu, tiếng tăm của Hạo Nhiên Kiếm cũng bùng nổ, chỉ chờ tới ngày thi đấu đầu tiên để tiểu công tử múa kiếm làm mọi người chấn động, ai ngờ bên chỗ tiểu công tử lại không có mấy người xem, xung quanh đài thi đấu của những người khác lại càng ít hơn.
Đối với việc này, thật ra bản thân Ngọc Trùng Cẩm cũng không thèm để ý.
Đối thủ của hắn trong trận đầu tiên cũng không mạnh, một nhát kiếm là đủ rồi, từ lúc lên đài hành lễ đến lúc chiến thắng đối thủ rồi xuống đài, cũng chỉ mất thời gian mấy phút, khi hắn chiến thắng đối thủ thì Diệu Âm tiên tử bên kia còn còn chưa bắt đầu thi đấu.
Hắn trở lại sân dành cho Tiên Minh, lại sinh ra cảm giác đau đầu quen thuộc.
Đầu hạ nhiều mưa, vào buổi chiều Yển Dương Xuyên đổ một cơn mưa to, trong sân ẩm ướt đầy nước đọng, một chút mùi đất ẩm bốc lên, mang theo một ít hương cỏ xanh thơm ngát, vốn nên là cảnh khiến lòng người dễ chịu.
Nếu như không có cảnh huynh trưởng ruột của hắn quỳ gối trong sân.
Trường sam của Ngọc Sanh Hàn ướt đẫm, với tu vi của hắn bây giờ thì tiện tay bấm quyết là có thể làm khô cả người, không để lại bất cứ dấu vết nào rồi, nhưng hắn không làm như vậy.
Phải nói là, bây giờ hắn không làm được.
Trong khoảng sân xem như rộng lớn, vô số đạo kiếm khí vô hình đè lên người Ngọc Sanh Hàn, chỉ cần hắn nhúc nhích một chủ là sẽ bị ngàn vạn kiếm khí đè lên thêm, cắt hắn da tróc thịt bong.
Trong mắt của hắn phủ một lớp bụi mịt mờ, trông có vẻ cô quạnh lạnh lùng, nhưng Ngọc Trùng Cẩm biết trong lòng vị huynh trưởng này của hắn cố chấp tới trình độ nào.
Thật ra mà nói thì cũng không phải lỗi của huynh trưởng.
Hắn đi ngang qua người Ngọc Sanh Hàn.
Thiếu niên kiếm tu thắng được trận đầu, mặc dù thắng dễ dàng nhưng cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo, hình thành khác biệt rõ rệt với Ngọc Sanh Hàn quỳ gối trong sân.
Trong sân chỉ có hai gian phòng, Tiên Minh cố tình xếp cho hai huynh đệ ở cùng một sân, hai gian phòng cạnh nhau, mỗi ngày mở cửa là có thể gặp được.
Chỉ là giờ phút này trong phòng có thêm một người.
Ngọc Trùng Cẩm liên tục lắc đầu trong lòng, sải bước vào trong kiếm khí, người trong phòng không kịp thu hồi kiếm khí thì thấy bộ quần áo mỏng màu xanh của Ngọc Trùng Cẩm rách toạc thành hai lỗ thủng, máu tươi lập tức trào ra.
Cũng vào lúc này, vô ảnh kiếm vô hình nhanh chóng được thu hồi, Ngọc Sanh Hàn quỳ trên mặt đất cũng cảm thấy áp lực nhẹ đi, hô hấp dễ dàng hơn.
Ngọc Sanh Hàn quỳ dưới đất từ từ di chuyển mắt, sau khi cảm nhận được động tĩnh trong phòng thì yên tĩnh lại.
"Đồ vô dụng! Kiếm khí rõ ràng như vậy mà ngươi cũng không cảm nhận được à? Còn xông vào trong, cố ý chọc giận ta hay sao!"
Tiếng rống giận của Ngọc Hoa Thanh truyền ra từ trong phòng, rất nhanh đã bước tới trước mặt hai huynh đệ.
Ngọc Trùng Cẩm cười với cha mình, đắc chí nói: "Con chỉ muốn thử xem bây giờ mình có thể tiếp được kiếm khí của cha hay chưa thôi."
Ngọc Hoa Thanh tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.