Hắn xoay kiếm, không hề nhắm vào Ngọc Sanh Hàn nữa mà chỉ về phía bầu trời bao la vô tận.
Vân đài bỗng nổi trận gió, khác hẳn với trận gió nhẹ nhàng thư thả của Kỳ Niệm Nhất ngày ấy, trận gió này phóng đãng tùy ý, hào hùng vạn trượng.
Ngọc Sanh Hàn huýt sáo một cái, tiếng cười trong trẻo xuyên qua đám mây, thanh âm của gió chạm đến mép kiếm, gõ vào thân kiếm một tiếng thanh thuý vang dội, sau lại quấn quanh lưỡi kiếm, tạo nên một cỗ uy lực chấn động.
Tựa như gió mạnh từ xa xôi vạn dặm đến đây cũng chỉ để cười với hắn một cái mà thôi.
Ngọc Trọng Cẩm xoay người, buông kiếm xuống, thân người như tán cây chuyển động theo gió, rồi lại cùng gió hòa thành một giai điệu du dương.
Đúng là “Nhất điểm hạo nhiên khí, thiên lý khoái tai phong.”
Những người trước đây chưa từng xem Ngọc Trọng Cẩm giờ mới hiểu nguồn gốc của danh hiệu “Hạo Nhiên kiếm” từ đâu tới.
Kỳ Niệm Nhất dõi theo từng chiêu thức của hắn, tất cả đều thu vào trong đáy mắt.
“Thân pháp của hắn thật đặc biệt.”
Kỳ Niệm Nhất thấp giọng nói:
“Tựa như mỗi bước đi của hắn đều theo quy luật của gió, thay đổi thất thường, khiến người ta hoàn toàn đoán không ra giây tiếp theo sẽ xuất hiện ở nơi nào, hơn nữa——”
“Kiếm của hắn rất tốt.”
Nàng với Phi Bạch gần như mở miệng cùng lúc.
Khi một kiếm sĩ khen thanh kiếm của đối thủ, thì điều nàng nói đến chính là kiếm thức, kiếm khí và kiếm ý của Ngọc Trọng Cẩm.
Mà một kiếm linh có kỹ năng cực kỳ thuần thục khen kiếm của đối phương tốt thì cũng là đang nói đến bản thân kiếm tốt.
“Ngọc Trọng Cẩm, Hạo Nhiên kiếm.”
Kỳ Niệm Nhất chậm rãi nói: “Đột nhiên ta thấy có hơi tiếc nuối bởi không thể nhìn thấy được. Đêm đó trên núi Vân Nhai, gió mạnh thổi trăng sáng, hắn dùng bộ kiếm pháp mà ta chưa từng gặp qua nhưng lại khiến lòng ta sinh ra chiến ý.”
“Đó là một đối thủ xứng tầm.”
Trong đáy mắt Phi Bạch hiện lên quang ảnh Ngọc Trọng Cẩm vung kiếm: “Kiếm của hắn được làm từ vật liệu tương tự với Đan Ca, thậm chí còn khó chế tạo hơn cả Đan Ca. Đan Ca chỉ dùng bạch ngọc Nhiên Trú làm lõi kiếm, mà thanh kiếm của hắn lại được đút ra từ một khối bạch ngọc Nhiên Trú. Nhưng nhuyễn ngọc không đủ độ cứng, lớp ngoài cùng của thân kiếm là một cây thiết trụ ngàn năm, thiết trụ được rèn đi rèn lại hơn trăm ngàn lần, đã mỏng đi rất nhiên, cứng cáp nhưng lại dẻo dai. Nhưng ta đoán, muốn đảm bảo được thanh kiếm này có thể tùy thời co giãn thì trong thân kiếm của hắn nhất định còn bỏ thêm vật liệu khác.”
Kỳ Niệm Nhất nghe Phi Bạch chậm rãi nói.
Nàng rất thích nghe Phi Bạch giảng về quá trình đúc kiếm, luôn cảm giác như được nhìn thấy một thanh kiếm dần dần được tạo thành từ đôi bàn tay của một nghệ nhân tuyệt thế, lại gặp được kiếm sĩ thích hợp với mình, quả là một điều tốt.
Ánh mắt Phi Bạch khựng lại, mặt mày sắc bén, khi nói chuyện đúc kiếm, lòng ngực hắn tràn đầy tự tin cùng khí phách, khuôn mặt vốn anh tuấn bất phàm giờ phút này lại càng thêm thâm thuý.
“Ta đoán, bên trong thân kiếm kia…. Cất giấu một chiếc nanh tuyết lang đã được đúc lại.”
Gió mạnh thổi qua, sượt qua chóp mũi Ngọc Sanh Hàn, chém đứt một lọn tóc của hắn.
Mà lúc này, huyền thuỷ nhớp nháp bỗng hoá thành những huyền sắc thuỷ châu, có ý đồ muốn bao vây gió mạnh lại.
Thương Lãng kiếm mà Kỳ Niệm Nhất sử dụng cũng có cùng nhịp thở của nước, mà hiểu biết nàng đối với nước cũng tương đối sâu, chỉ nhìn thoáng qua liền biết Huyền Thuỷ Quyết của Ngọc Sanh Hàn coi trọng đến độ “dày nặng” của nước.
Lấy dày nặng phá vỡ uyển chuyển nhẹ nhàng, nước vốn dĩ là thứ mềm mại nhất, nhưng lúc này nó lại ôm lấy núi sông, tựa như ngàn vạn quân lính.
Cơn gió nhẹ nhàng không thể khiến huyền thuỷ dịch chuyển, kiếm thức của Ngọc Trọng Cẩm bị cản trở.
Ngọc Sanh Hàn vừa ra tay, cũng xuất ngay chiêu mạnh nhất là Huyền Thủ Quyết—— Xuy Mộng Đông Phong.