Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 186 - Chương 186.

Chương 186. - Chương 186. -

Huyền thuỷ trong suốt như Thanh Giang, hắn vậy mà có thể mượn gió mạnh ngàn dặm của Ngọc Trọng Cẩm để trợ giúp bản thân xuất ra đại chiêu này.

Khoảng cách giữa hai người vẫn còn rất xa, tuy pháp quyết cùng kiếm khí đều giao tranh trong không khí, nhưng lại tỏa ra khí thế của nước với lửa.

Trên khán đài trên mây, bốn vị chưởng giáo tấm tắc tán thưởng.

“Kiếm thuật của tiểu thiếu gia lại có tiến bộ.” Phụ nhân xinh đẹp vô cùng thưởng thức.

“Nam Hoa luận đạo lần này xuất hiện rất nhiều kiếm tu trẻ tuổi tài năng.”

Trong mắt Trang Quân hiện lên một tia lo lắng.

Lão nhìn hai đứa nhỏ này lớn lên, lão thật sự không muốn nhìn bọn họ gà nhà lại đá nhau.

Nhưng lão cũng hiểu rõ ràng tâm tư của thiếu minh chủ, nói không chừng sau trận chiến này thiếu minh chủ cũng có thể gỡ bỏ khúc mắc, coi như là có lợi.

Mây bay cuồn cuộn, hô hấp của bốn chưởng giáo cứng lại, đồng thời ngẩng đầu lên.

Huyền Thanh đạo bào xuất hiện trong tầng mây, người này đến lặng yên không tiếng động, phía dưới vân đài cùng với với khán đài không một ai cảm nhận được có một vị đại nhân vật như vậy xuất hiện.

Bốn chưởng giáo đồng thời đứng dậy hành lễ.

Ngọc Hoa Thanh phất phất tay, lúc này cảm giác áp bách vô hình trên bốn người họ mới dần tan biến.

Phụ nhân xinh đẹp nhẹ thở hắt ra, cùng lão giả bên cạnh liếc nhìn nhau, trong mắt lão ta là một mảng nặng nề.

Đây là Thiên Thu Tuế sao?

Thái Hư cảnh đã cường đại đến mức chỉ cần phóng xuất ra một ít áp bách thì đã có thể làm cho Hóa Thần bọn họ hô hấp khó khăn, thế Đại Thừa cảnh chân chính phải cường đại đến mức nào đây kia chứ?

Bọn họ không thể tưởng tượng nổi.

Mà trên Vân Đài, hai huynh đệ đang đấu đá kịch liệt cũng không ý thức được phụ thân của mình đến đây xem trận chiến.

Trang Quân: “Minh chủ, tình hình trận chiến hiện giờ——”

Ngọc Thanh Hoa xua tay, Trang Quân liền ngưng nói lý do thoái thác.

Lão nhìn một lát xong rồi quay mặt đi, ánh mắt dừng lại trên người một thiếu nữ trên khán đài.

Trong nháy mắt, Kỳ Niệm Nhất nhạy bén cảm nhận được ánh mắt ẩn đằng sau tầng mây.

Năm giác quan của nàng cực kỳ nhạy bén, vừa ngẩng đầu lên, nàng đã cảm thấy áp lực tựa như vạn quân trực diện xông đến.

Đồng thời nàng cũng cảm thấy máu trong cơ thể mình dường như chảy ngược, áp lực trong phổi mạnh mẽ đến mức như muốn xé toạt lồng ngực.

Trước mắt nàng toàn một màu đen, không thể thấy bất cứ thứ gì, huyết sắc dày đặc dâng lên, tiếng rít gào văng vẳng bên tai không ngừng, tựa như muốn đâm thủng màng nhĩ, hô hấp đình trệ, trong nháy mắt nàng có cảm giác tim mình dường như đã ngừng đập.

Không khí bốn phương tám hướng tựa như bức tường đồng thời đè ép không gian sinh tồn nhỏ hẹp của nàng, Kỳ Niệm Nhất dường như có thể nghe thấy tiếng xương cốt của mình bị trật răng rắc.

Toàn thân nàng phát run, dùng hết chút sức lực cuối cùng trợn trừng mắt, bên dưới Tinh Trần Sa, hai mắt nàng phát ra kim sắc lộng lẫy loá mắt, phảng phất như có thể nhìn xuyên qua vạn vật chúng sinh.

Ngọc Hoa Thanh nheo mắt, trong lòng cảm thấy có hơi hoang đường.

Kim Đan đấu Thái Hư.

Dùng câu châu chấu đá xe cũng không đủ để hình dung.

Trong mắt lão kia cùng lắm chỉ là một con kiến nhỏ trong muôn vàn con kiến mà thôi.

Nhưng hiện tại nàng còn có ý định đánh trả.

Đúng là hoang đường.

Đây là đồ đệ của Mặc Vô Thư sao?

Quả nhiên giống hệt hắn, không biết tốt xấu.

Ngọc Hoa Thanh mím môi thành một đường, tay cũng thèm giơ lên, phóng ra uy áp gần như khiến Kỳ Niệm Nhất có thể đột tử tại chỗ, ngay cả người khác cũng không thể phát hiện.

Cả người Kỳ Niệm Nhất ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng chấp nhất nhìn về phía tầng mây, thậm chí ngay cả tiếng hít thở của bản thân cũng không thể nghe thấy nữa.

Khi ý thức bắt đầu mơ mơ hồ hồ, nàng cảm nhận được một bàn tay mạnh mẽ hữu lực nhẹ ôm lấy bả vai nàng, lực lượng mạnh mẽ được truyền vào nhanh chóng khiến ý thức của nàng trở nên rõ ràng trong giây lát.

Bình Luận (0)
Comment