Lợi dụng khoảnh khắc nhỏ nhoi này, vầng sáng kim sắc trong đáy mắt nàng lưu chuyển, rồi nàng nắm được một sơ hở nhẹ tựa lông vũ trên người Thái Hư cảnh đại năng thâm thuý như biển cả vô tận.
Ngọc Hoa Thanh chỉ cảm thấy trái tim trong phút chốc dường như đập lỡ một nhịp, nhưng cảm giác khác thường này bị lão xem nhẹ, bởi vì người trẻ tuổi như con kiến trước mặt làm sao có khả năng gây nên loại chuyện này.
Kỳ Niệm Nhất cầm lấy kiếm.
Khi một kiếm tu cầm lấy kiếm, nàng liền dám đấu với thiên địa vạn vật.
Chẳng sợ đối phương là Thái Hư Thiên Thu Tuế.
Nàng không thể thấy được, hư ảnh của Phi Bạch ở phía sau nàng dần dần ngưng lại, linh lực đáng sợ từ trên người hắn cuồn cuộn tuôn ra, khiến linh lực của Kỳ Niệm Nhất trong nháy mắt bạo trướng đến Hóa Thần cảnh.
Hắn lấy tay làm kiếm, khi Kỳ Niệm Nhất giơ tay vung kiếm, hắn cũng nhấc cổ tay phóng ra vô tận kiếm phong.
Người xem dưới khán đài chẳng biết tại sao vào lúc này lại có gió lớn cuồn cuộn sấm chớp đùng đùng.
Chỉ khi hai huynh đệ Ngọc gia này chiến đấu quyết liệt thì thời tiết mới xảy ra dị tượng. Ngay cả Tiêu Dao Du ngồi gần Kỳ Niệm Nhất nhất cũng không phát giác ra giờ phút này nàng có gì khác thường, từ góc này nhìn qua, Kỳ Niệm Nhất dường như đang nhập định, cứ duy trì một tư thế thật lâu.
Nhưng đáy lòng nàng lại thấy có chút bất an.
Linh tu am hiểu khống chế linh khí, nàng có thể cảm nhận được, thời tiết dị tượng vào lúc này đều không phải là do hai huynh đệ trên vân đài gây ra.
Nàng có thể cảm nhận được linh khí xung quanh người nàng luân chuyển quái dị nhưng lại chẳng thể tìm ra nguồn gốc vấn đề đến từ đâu.
Rốt cuộc kiếm của Kỳ Niệm Nhất cũng không chém ra.
Vì vậy cũng không thể nhìn thấy mặt mày lạnh lùng sắc bén như đao của Phi Bạch.
Nàng chỉ có thể cảm nhận được sức ép đè nén trên cơ thể khiến nàng gần như không thở nổi bỗng dưng biến mất.
Đồng thời cảm giác lạ thường vì bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới chung quanh cũng không còn.
Nàng thở hổn hển, lúc này mới có cảm giác mình đã trở về nhân gian, cơn đau kịch liệt ập đến, nàng nghe tiếng kinh hô của Tiêu Dao Du, sau đó lảo đảo ngã vào một vòm ngực rộng lớn ở phía sau.
Trên người đối phương là mùi hương lãnh tùng mà nàng quen thuộc.
Ba đại huyệt sau lưng nàng nhanh chóng được đầu ngón tay chỉ nhẹ, sau đó nàng bị nhét vào miệng hai viên đan dược, lại bị ép uống uống một bình linh dịch, mới làm cho cảm giác chết chóc dần dần biến mất.
Lúc mở mắt ra thì nàng nhìn thấy một khoan bào hồng sắc, nàng cọ cọ vào chất vải dệt thượng hạng kia, khàn giọng:
“Đại sư huynh, sao huynh lại tới đây?”
Ôn Hoài Du không trả lời.
Hắn nhìn về phía khán đài trên mây, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Ngọc Hoa Thanh nhìn đến một thẻ tre bị ném đến trước mặt mình, chính thứ này đã ngắt ngang lão.
Nam tử dùng Tinh Trần Sa che mắt lại, chậm rãi từ đám mây trước mặt đi đến, vẫn cứ ung dung nhưng thần thái lại rất nhẹ nhàng, đi trên mây nhưng tựa như đang đi tản bộ trên một khoảng sân vắng.
Các chưởng giáo trên khán đài trên mây đều vô cùng kinh hãi.
Không hiểu tại sao Ngọc minh chủ lại phải làm khó xử một tiểu bối như vậy.
Lại càng không biết tại sao nam nhân trước mặt này lại có thể dùng một cái thẻ tre là có thể ngăn được hành động của Ngọc minh chủ.
Ngọc Hoa Thanh hơi nhướng mày, nhìn người đang đi tới.
“Thiên Cơ Tử các hạ tới có phần hơi muộn.”
Bạc Tinh Vĩ lạnh nhạt nói: “Phong cảnh mỹ thực trên đường khiến người mê mẩn, nhất thời lỡ mất thời gian.”
Lúc này chưởng giáo mới biết nam tử đeo mạng che mặt màu đen chính là Quỷ Cốc trong truyền thuyết, trên thông thiên dưới hiểu địa lý nhưng chưa bao giờ lộ diện trước mặt ai - Thiên Cơ Tử.
Kỳ Niệm Nhất không hề biết được những chuyện đã xảy ra trên mây.