Ý thức của nàng vẫn còn hơi mơ hồ, nên cũng không biết nếu Bạc Tinh Vĩ đến chậm một bước thì Ôn Hoài Du cũng sẽ ném lệnh bài hình trường kiếm màu đen trong tay, còn lòng bàn tay Cung Lăng Châu cũng đang tỏa ra ma khí dày đặc hướng về phía hai đứa con cháu Ngọc gia vẫn đang chiến đấu trên vân đài.
Huống chi trước khi tiếp được nàng, Phi Bạch đã với tay qua nhưng thất bại.
Người xem trên khán đài náo loạn, chỉ thấy Kỳ Niệm Nhất bị một người mặc khoan bào đỏ thẫm ôm đi, lại bắt đầu nổi lên suy đoán về quan hệ giữa bọn họ.
Trên khán đài trên mây, Trang Quân lắc đầu:
“Mấy tháng trước, Ôn Hoài Du đả thương hộ vệ do Tiên Minh phát tới, xong lại một mình rời Thương Hoàn, chúng ta còn chưa truy cứu, hắn đã tự nộp mình đến cửa.”
Ngọc Hoa Thanh nheo mắt lại, gió thổi ngang qua.
“Thiên Cơ Tử các hạ, đây là ý gì?”
Trên đời này người có thể khiến Ngọc Hoa Thanh khách khí không nhiều lắm, trừ Mặc Quân biến mất đã lâu thì Bạc Tinh Vĩ cũng xem như là.
Nhưng cái Ngọc Hoa Thanh kiêng kị không phải bản thân Thiên Cơ Tử mà là Quỷ Cốc sau lưng hắn.
Là môn phái thần bí nhất, truyền thừa lâu đời nhất, đã ngủ đông trên đại lục hàng nghìn năm.
Bạc Tinh Vĩ lấy lại thẻ tre, dùng hai ngón tay kẹp lại, chỉ nhẹ vào vân đài.
“Hai vị thiếu niên anh tài của Ngọc gia đã muốn phân thắng bại, không bằng Ngọc minh chủ quan tâm bên này trước.”
Ngọc Thanh Hoa điềm tĩnh nói: “Thắng bại đã phân.”
Ngọc Sanh Hàn với Ngọc Trọng Cẩm đã so tới lui hơn một trăm chiêu, người nào có mắt nhìn một chút đều có thể nhìn ra Ngọc Sanh Hàn đã có mùi vị thất bại.
Hắc Huyền Thủy cuối cùng vẫn không địch lại Hạo Nhiên Trường Phong.
Một kiếm cuối cùng cách ngực Ngọc Sanh Hàn ba tấc, không nhích đến nữa.
Ánh mắt Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nhìn về phía mũi kiếm chĩa về phía hắn.
Đây là Cẩm đệ muốn giữ lại mặt mũi cho hắn.
Thắng bại đã rõ, hai người hành lễ với nhau rồi rời khỏi đài, các chưởng giáo trên khán đài trên mây nhìn lại mới phát hiện Ngọc minh chủ đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Còn Thiên Cơ Tử các hạ che mắt không biết lấy đâu ra một nắm quả hạch đào, cứ thỉnh thoảng ném một quả vào miệng, nhai đến vô cùng hăng say.
Tựa như cảm nhận được ánh mắt của phụ nhân xinh đẹp, hắn vươn tay ra: “Muốn nếm thử sao?”
Phụ nhân xinh đẹp ngượng ngùng uyển chuyển từ chối, tuy đỏ mặt nhưng lòng lại ngạc nhiên, thì ra Thiên Cơ Tử các hạ trong truyền thuyết lại là người như vậy.
Bạc Tinh Vĩ nhìn về hướng Kỳ Niệm Nhất bị ôm đi, hắn có chút ngoài ý muốn nhướng mày.
Vừa rồi khi hắn ném thẻ tre ngăn Ngọc Hoa Thanh, hắn cảm nhận được rõ ràng khí tức của nàng ấy nháy mắt từ Kim Đan bạo trướng đến Hóa Thần, nhưng rất nhanh đã rút đi, nhưng kiếm ý mạnh mẽ sắc bén kia đã in dấu trong thần thức của hắn.
Kiếm của nàng thật tốt, nhưng hiện tại nàng không thể sử dụng một thanh kiếm như vậy.
Phía sau nàng, dường như còn có bóng dáng ai khác đang đứng.
……
Kỳ Niệm Nhất ngủ một giấc rất dài.
Nhưng nàng cũng không an ổn.
Vừa rồi dùng hết toàn lực nhìn thoáng qua, nàng đã phát hiện một sơ hở cực kỳ nhỏ trong tâm cảnh hoàn mỹ của Ngọc Hoa Thanh.
Khiến nàng trong lúc ngủ mơ cũng không quên ngừng dặn chính mình, không thể quên, ngươi tuyệt đối phải nhớ rõ đó là cái gì.
Ôm nhiệm vụ nặng nề như thế, cuối cùng Kỳ Niệm Nhất cũng không an ổn mà tỉnh dậy.
Lúc nàng từ trên giường ngồi dậy, đã thấy trên bàn để một chén linh dược ấm áp, còn Ôn Hoài Du đang ngồi tựa vào mép giường đọc sách.
Dường như mỗi lần nàng gặp nguy hiểm hay lúc bị thương, tỉnh lại đều thấy đại sư huynh ở bên cạnh.
Đại sư huynh không hổ danh là thiên thượng thiên hạ đệ nhất vú em!
Nội tâm Kỳ Niệm Nhất hung hăng khen Ôn Hoài Du một phen, tập mãi thành quen bưng chén linh dược trên bàn uống một hơi cạn sạch.
Uống xong, Ôn Hoài Du nhàn nhã nhìn qua.
“Tỉnh rồi sao.”