Kỳ Niệm Nhất gật đầu, xoa xoa khóe miệng, nhăn mặt: “Đại sư huynh, sao hôm nay linh dược lại tanh như vậy?”
Ôn Hoài Du chống cằm, lạnh lùng nói: “Bởi vì thứ cho muội cũng không phải linh dược.”
Lúc hắn nói chuyện, Tiêu Dao Du đẩy cửa tiến vào, ánh mắt khựng lại trên tay Kỳ Niệm Nhất đang cầm cái chén, Kim Bằng đậu trên bả vai nàng ấy kêu lên một tiếng nghèn nghẹn.
“Ca?”
Dưới ánh mắt mê mang của Kim Bằng với Tiêu Dao Du, Ôn Hoài Du nói: “Đó là bữa trưa của Kim Bằng.”
Kỳ Niệm Nhất đờ đẫn bỏ cái chén trong tay xuống, cảm nhận được ánh mắt khiển trách của Kim Bằng.
“Xin, xin lỗi, sẽ bù lại cho ngươi sao.”
Sau khi nghe nói kết quả trận chiến của hai huynh đệ Ngọc gia, nàng không có lấy một chút kinh ngạc.
Nàng đã thấy kiếm của Ngọc Trọng Cẩm.
Nó thật sự rất mạnh.
Cảnh giới của Ngọc Sanh Hàn vốn thấp hơn Ngọc Trọng Cẩm, với tâm cảnh cùng trạng thái hiện tại của hắn, muốn thắng Ngọc Trọng Cẩm thì gần như không có khả năng.
Nghĩ đến huynh đệ Ngọc gia, Kỳ Niệm Nhất lại nghĩ đến sơ hở duy nhất trong lòng Ngọc Hoa Thanh.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ sâu xa hơn thì bên ngoài viện truyền đến tiếng gõ cửa.
Cửa vừa đẩy ra, mới thấy người đến đúng là Ngọc Sanh Hàn.
Vẻ u ám trên người hắn lại nặng nề thêm, tựa hồ như thất bại trong trận chiến này là đả kích cực lớn đối với hắn.
“Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi.” Hắn đi thẳng vào vấn đề, nhấn mạnh mấy chữ nói chuyện riêng, bởi vì trong viện còn có hai người khác nữa.
Kỳ Niệm Nhất suy nghĩ một hồi liền đồng ý.
Ân oán của nàng với Ngọc Sanh Hàn đúng thật là cần phải nói chuyện rõ ràng.
Ôn Hoài Du nhìn hắn một cái thật sâu sau đó dẫn theo Tiêu Dao Du chậm rãi rời đi, dùng một miếng thịt dẫn dụ Kim Bằng, để khoảng sân trống lại cho nàng với Ngọc Sanh Hàn.
“Những giao dịch trước đó vẫn còn tính?”
“Tất nhiên.”
Ở Vô Vọng Hải, Ngọc Sanh Hàn đã giao dịch với nàng, hắn giúp nàng đoạt được thần kiếm, nàng đến Ngọc gia giải trừ hôn ước với hắn.
Với cái giao dịch này, nàng đã mạo hiểm sinh mạng của mình, còn hắn cũng phải trả một cái giá đại giới mà người khác không biết.
“Ta đã hứa rồi thì sẽ không nuốt lời.”
Giờ phút này ngữ khí cùng biểu tình của nàng hệt như Ngọc Trọng Cẩm, nó khiến Ngọc Sanh Hàn ngẩn ra sau đó cười khổ:
“Kiếm tu các người đều như thế.”
Hai chữ kiếm tu này cách hắn càng ngày càng xa.
Lúc ban đầu hắn chỉ không được cho phép luyện kiếm mà hiện tại ngay cả tác phong hành sự cùng với tâm tính của hắn cũng kém kiếm tu cả ngàn dặm.
Hắn đã sớm tập thành thói quen thận trọng từng bước, tinh vi tính kế, quản lý mọi việc từ nhỏ nhặt nhất.
Thậm chí lần duy nhất hắn tùy hứng cũng bị phụ thân giam cầm trong thủy lao gần ba tháng.
Nàng với Cẩm đệ không giống hắn.
Bọn họ tùy tiện phóng khoáng, rút kiếm cũng chỉ hỏi bản thân chứ không quan tâm đến những thứ xung quanh.
Ngọc Sanh Hàn cụp mắt, nhìn trường kiếm nàng đeo bên hông, mà vừa lúc này Kỳ Niệm Nhất cũng cúi thấp đầu nhìn thấy cốt giới trắng nhợt trên tay hắn.
Ngọc Sanh Hàn mím môi mỏng, lát sau mới cất giọng: “Cùng ta làm một giao dịch nữa đi.”
Kỳ Niệm Nhất im lặng chờ hắn nói lời cụ thể.
“Giành được thứ hạng đầu trong Nam Hoa luận đạo lần này, ở trận chung kết trên đài thắng được Ngọc Trọng Cẩm.”
Ngọc Sanh Hàn nói từng câu từng chữ như thế.
Kỳ Niệm Nhất cảm giác Ngọc Sanh Hàn thật sự rất mâu thuẫn.
Trong nguyên tác, người cuối cùng cho nàng một kích trí mạng chính là Ngọc Sanh Hàn.
Minh chủ Tiên Minh trong nguyên tác vẫn luôn bị đồn đãi có một vị hôn thê nhưng chưa bao giờ thấy mặt.
Nàng chính là Giải ngữ Hoa đứng sau lưng Ngọc Sanh Hàn, đồng thời cũng là người yên lặng nép sau lưng đợi hắn bước lên ngôi vị minh chủ.
Nhưng rồi nàng lại chết trong tay Ngọc Sanh Hàn.
Nhưng khi chuyện xưa bắt đầu, Ngọc Sanh Hàn cũng đã là minh chủ Tiên Minh.