Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 190 - Chương 190.

Chương 190. - Chương 190. -

Nàng thậm chí không nhìn thấy bất kỳ điều gì liên quan đến Ngọc Trọng Cẩm trong sách, mà theo ghi chép của Tiên Minh, Ngọc Hoa Thanh cũng là chết bất đắc kỵ tử khi tấn chức lên Đại Thừa thất bại.

Ngọc Sanh Hàn suốt ngày thận trọng từng li từng tí, cuối cùng cũng đạt được hết thảy thứ mình muốn.

Nhưng trong nguyên tác, ấn tượng của Mộ Vãn đối với hắn vẫn luôn là một người có tử khí lượn lờ xung quanh.

Trong đó có một đoạn bộc bạch.

— Ta không biết vị hôn thê của hắn đến tột cùng là người như thế nào mà có thể làm cho hắn nhớ mãi không quên, lại còn thống khổ như thế. Tình cảm của hắn dành cho vị hôn thê của mình dường như rất phức tạp, phức tạp đến mức dường như tình yêu chỉ chiếm một phần ba, còn lại chỉ là hận ý cùng với không cam lòng khi mong muốn không thể đạt thành.

Tất cả những gì Kỳ Niệm Nhất trong nguyên tác cảm nhận được chỉ có một kiếm ngay ngực, còn lại chỉ là những phân tích về những chuyện đã xảy ra qua góc nhìn của Mộ Vãn.

Cứ như thế, trải qua thù hằng sinh tử, nàng không có cách nào để cùng Ngọc Sanh giải hòa, bất luận họ có sự tình gì ở đây thì giờ cũng chẳng thể nào khả thi được.

“Ta không thể đáp ứng ngươi.”

Khuôn mặt Ngọc Sanh Hàn tái nhợt không thể tin nổi hằn sâu vào đáy mắt Kỳ Niệm Nhất.

“Ý định ban đầu của ta là thắng hết mọi đối thủ rồi giành vị trí đầu bảng, dù ngươi không đề cập tới giao dịch này, ta cũng sẽ vẫn thực hiện.”

Kỳ Niệm Nhất nhìn lướt qua thân kiếm của Phi Bạch: “Ta không thể chấp nhận một giao dịch làm bẩn sự thuần khiết khi rút kiếm chiến đấu của ta.”

Ngọc Sanh Hàn cúi đầu thấp xuống một hồi lâu, thấp giọng nói:

“Ta đã biết.”

Dẫu sau vẫn là hai người xa lạ.

———“Nhưng ngươi có một lựa chọn khác.”

Giọng nói của Kỳ Niệm Nhất từ sau lưng truyền đến.

“Sau Nam Hoa luận đạo, ta với ngươi đường đường chính chính đấu một trận.”

Nhát kiếm trí mạng mà nàng phải chịu, toàn bộ áp lực cùng không cam lòng của Ngọc Sanh Hàn, nợ cũ tình cũ cũng nên dùng một trận tính cho xong.

“Kể từ lúc đó ta với ngươi giải trừ hôn ước, không liên quan gì nhau.”

Bóng dáng Ngọc Sanh Hàn bị bao trùm trong yên tĩnh lạnh nhạt.

Khi hắn rời đi cũng hệt như lúc hắn đến, lặng yên không tiếng động.

Kỳ Niệm Nhất nhớ tới cốt giới trên tay Ngọc Sanh Hàn, nghe nói hắn đã bẻ gãy một đốt xương ngón tay để chế thành linh binh bản mạng.

Sơ hở duy nhất nàng nàng nhìn thấy trong tâm đạo của Ngọc Hoa Thanh cũng duy chỉ một chữ này.

——— Cốt.

Ý nghĩa phía sau điều này là gì thì nàng tạm thời không rõ, nhưng tìm được sơ hở trong tâm đạo của Thái Hư cảnh đại năng cũng khiến nàng vui vẻ rồi.

Nó chứng minh Thái Hư cảnh cũng không phải bất khả chiến bại.

Cửa gỗ lại lần nữa vang lên tiếng kẽo kẹt, ngoài cửa có một luồng sáng mỏng manh tiến vào.

Tiêu Dao Du thò đầu vào: “Chiều mai có hai trận luận đạo, ngươi muốn xem trận nào?”

“Hai trận nào?”

“Một trận là Phật tử Cảm Nghiệp Tự đấu với người quen cũ của chúng ta, Tiết Yến.”

“Còn một trận kia——” Tiêu Dao Du nhướng mày, nặn ra một nụ cười thần bí.

“Diệu Âm tiên tử của Cửu Chuyển Âm Khuyết đấu với trận pháp sư của Thượng Dương Môn.”

Kỳ Niệm Nhất không chút do dự:

“Xem Diệu Âm.”

Thật thần kỳ khi Ngọc Hoa Thanh phóng ra uy áp Thái Hư cảnh khiến nàng thống khổ bất kham, sau nàng lại cảm thấy cảnh giới của mình muốn đột phá.

Cảm giác này thật kỳ diệu, mỗi lần tiến vào Tiểu Trọng Sơn thăng cấp, trừ bỏ được rót đầy linh lực, tâm cảnh cũng cần có sự biến hóa.

Một người không có linh lực mà tâm cảnh cũng không tiến bộ có thể dựa cách này tấn chức Trúc Cơ cảnh, nhưng muốn tiến xa hơn thì chắc chắn không có khả năng.

Tâm cảnh tu hành của kiếm tu là một trong những điều hung hiểm nhất của võ tu, rất nhiều người đã bị kẹt lại ở thời khắc đột phá trong nhiều năm, chỉ còn cách lĩnh ngộ tâm cảnh một bước mà thôi.

Như thế tính ra cũng là trong họa gặp phúc.

Bình Luận (0)
Comment