Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 191 - Chương 191.

Chương 191. - Chương 191. -

“Muốn đi xem Diệu Âm sao? Phật tử được xếp chung bảng với ngươi đấy, có khả năng sẽ đấu với ngươi.”

Kỳ Niệm Nhất vô cùng kiên định: “Nếu thật sự đấu một trận vậy xem trận đó cũng không làm nên chuyện gì, vẫn do rút thăm quyết định, ta có lo lắng cũng vô dụng thôi.”

Cửa gỗ trước sân mở ra, Ôn Hoài Du chậm rãi đến gần, trên bả vai là một con Kim Bằng thần thái sáng láng đang đậu, hiển nhiên đã bị hắn dùng thịt linh thú mua chuộc.

Nghe thấy mấy chữ Phật tử Cảm Nghiệp Tự, hắn nhíu mày khó phát giác.

“Đại sư huynh, huynh đi không?”

Ông Hoài Du vừa nhấc tay lên, Kim Bằng bay đi rồi đậu trên vai của Tiêu Dao Du.

“Không đi.”

Hắn xoay đóng cửa quá mức quyết đoán, các nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã chẳng thấy bóng dáng Ôn Hoài Du đâu nữa.

Khi đi bộ lên núi, dòng người hối hả đi tới đi lui, ai ai cũng đổ xô đến các địa điểm khác nhau để xem luận đạo mà mình muốn xem.

Trong số đó, thậm chí còn có không ít người nhận ra Kỳ Niệm Nhất.

Trận mở màn, nàng đạp mây mà đến, sự tích nhất kiếm phong hầu nhanh chóng lan truyền.

Hiện tại đánh giá của mọi người về nàng đã từ “Người may mắn trở thành đệ tử Mặc Quân”, “Chủ nhân hưởng tiếng thơm của thần kiếm” thành “Đồ đệ dùng thần kiếm bậc thầy của Mặc Quân”.

Đã rất lâu rồi Thương Hoàn chưa đào tạo ra một kiếm tu ưu tú, nàng cầm thần kiếm xuất thế ngang trời, không chỉ cho thế nhân chiêm ngưỡng truyền thừa Thương Lãng kiếm vẫn chưa bị đoạn tuyệt, lại được vận mệnh chú định, lần nữa mang Thương Lãng kiếm trở lại kề cạnh vị trí của tam đại kiếm pháp.

Mọi người đều thấy trong trận chiến ấy, hai đệ tử thân truyền dưới gối Kiếm Tôn cùng Đạo Tôn, Tiểu Cốt Kiếm với Nhạn Minh Kiếm đều đến trước quan sát trận chiến.

Mọi người đối với lời đồn của Mặc Quân càng thêm mong đợi.

Còn về phần thần kiếm, mọi người lại….. Không biết nên nói cái gì.

Cũng từ sau trận chiến ấy, mọi người mới bắt đầu tự hỏi, thần kiếm là gì? Kiếm linh của thanh kiếm này rốt cuộc có gì khác so với những thanh kiếm khác?

Mọi người tuy nhìn không ra nhưng lại cảm thấy, ngày ấy Kỳ Niệm Nhất rút kiếm tham chiến, cũng không phải nàng khống chế kiếm, mà là kiếm và nàng hòa hợp thành một thể.

Nếu một hai bắt Kỳ Niệm Nhất trả lời vấn đề này, nàng kỳ thật cũng chỉ có một đáp án nhà thôi.

Bởi vì đây là kiếm sống.

Nó có linh.

“Vốn dĩ mọi người đều cho rằng ngươi đứng đầu trong danh sách tử trận nhưng sau khi huynh đệ Ngọc gia đấu đá, kình địch đã loại một, mặt khác hắc mã cũng đã xuất hiện ở những tổ khác.”

“Ngươi còn nhớ rõ Minh Nhiên không?”

Tiêu Dao Du nói:

“Đệ đệ nàng vừa mới mười sáu mà cảnh giới đã bằng với ngươi, cho tới nay cả hai đối thủ đều vô cùng mạng nhưng hắn gần như đều là nhất chiêu tất sát.”

“Còn cái nữa——” Tiêu Dao Du đang muốn lại nhìn thấy một màn trước mắt, liền dừng bước.

Kỳ Niệm Nhất nhìn theo tầm mắt của nàng, trên vân đài cách bọn họ gần nhất, một thiếu niên có khuôn mặt mang vài phần tà tứ đánh ra một chưởng tâm lôi, mà đối thủ của hắn đã xụi lơ trên mặt đất một lúc, hiển nhiên đã sớm mất đi năng lực phản kháng, chưởng tâm lôi này cùng lắm chỉ dùng để tra tấn đối thủ mà thôi.

Sắc mặt Tiêu Dao Du trầm xuống.

“Còn hắn nữa, Tang Tự Ninh, là hắc mã lớn nhất trong Nam Hoa luận đạo lần này.”

Khó có khi Tiêu Dao Du nghiêm túc như vậy, sắc mặt âm trầm như nước: “Hắn xuất thân từ Nguyệt Độc Tông, hai mươi lăm tuổi, tu vi Kim Đan cảnh hậu kỳ, trước đây chưa từng nghe đến sự tồn tại của hắn. Tất nhiên một trận thành danh của hắn cũng không phải do thiên phú tu vi, mà là hắn thích hành hạ đối thủ cho đến chết.”

“Hành hạ đến chết?” Kỳ Niệm Nhất giật mình nói.

“Chỉ là chưa thành công mà thôi. Quy tắc của Nam Hoa luận đạo, toàn bộ quá trình của một trận luận đạo là hai canh giờ, ngoại trừ trực tiếp phân ra thắng bại, còn có hai phương thức có thể dừng luận đạo.”

Bình Luận (0)
Comment