Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 203 - Chương 203.

Chương 203. - Chương 203. -

Linh diễm của lưỡi kiếm bị Kỳ Niệm Nhất ép lại thành một đường mỏng manh, áp vào phần cuối của lưỡi kiếm, giống như một luồng sáng nhạt.

Một hơi thở ra, một hơi hít vào, cổ tay lật lên.

Chín mươi chín kiếm đồng thời xuất hiện.

Người xem đến thở mạnh cũng không dám, bọn họ chưa bao giờ thấy qua một thanh kiếm nhanh như vậy.

Chỉ có người tu luyện thuật pháp nào đó với hai mắt mới có thể nhìn thấy một kiếm vừa rồi rốt cuộc có bao nhiêu bóng kiếm.

Hơi nước tạo thành một màn nước, bị hư ảnh của khoái kiếm xuyên qua.

Nhất dạ tinh lạc vũ, hỏa thụ chiếu ngân hoa.

Dưới ánh sáng của chín mươi chín thanh kiếm, chuông vàng của Phật tử vững như núi Thái Sơn có một kẻ hở.

Kỳ Niệm Nhất thuận thế giơ kiếm ngang trước mặt, ba thức— Triều Bình Ngạn Khoát, Lạc kiếm thức— Kinh Đào Phách Ngạn, lưỡng kiếm liên tiếp.

Vào lúc màn nước tĩnh lặng, thân kiếm Phi Bạch ngang qua, tựa như núi với biển.

Phật tử tức giận trừng mắt, giơ chuỗi tràng hạt lên, song chưởng cùng lúc gần như đạt đến cực hạn.

Người xem chỉ cảm thấy hai mắt của mình hiện tại không đủ dùng, một bên không thấy rõ chủ nhân thần kiếm đã xuất ra bao nhiêu thanh kiếm, bên khác lại không biết được Phật tử rốt cuộc đã chưởng bao nhiêu chưởng. Ngay cả bình phán viên ở gần nhất cũng không thể nói rõ, cùng lắm chỉ mới một chút mà không biết bọn họ đã tung bao nhiêu chiêu.

Tự quyết “Trấn” cùng “Minh” trong Đại Quang Minh Quyết khiến tai của Kỳ Niệm Nhất ù ù không ngừng, nhưng kiếm của nàng vẫn không ngừng tiến về phía trước, đâm xuyên xuyên qua cương khí hộ thể của Phật tử.

Cuối cùng kiếm của nàng dừng trước ngực Phật tử, mũi kiếm xuyên qua áo cà sa của hắn, lưu lại một vết trắng trên ngực.

Mà một chưởng của Phật tử khựng lại trên đỉnh đầu nàng, khí vận trong bàn tay ngưng kết lại, trong đầu Kỳ Niệm Nhất ù ù, trong lòng tựa như sóng biển ngầm cuộn trào.

Như thế này lại là hòa nhau.

Bình phán viên chết lặng: “Hòa, hòa—”

Lời còn chưa nói dứt thì đã thấy Phật tử ngã ầm xuống, trên áo cà sa bị kiếm phong cắt ra vô số vết thương nhỏ, khắp người toàn là vết máu.

Hai tai Kỳ Niệm Nhất cũng phún máu tươi, dùng kiếm trụ người, hơi lung lay nhưng vẫn đứng vững được.

Nàng chậm rãi quay đầu nhìn bình phán viên.

Bình phán viên trong lòng kinh ngạc, rõ ràng đôi mắt của chủ nhân thần kiếm bị tấm mạng đen che kín nhưng hắn lại cảm thấy trái tim giật thót lên khi bị ánh mắt đó nhìn đến.

“Thương Hoàn Kỳ Niệm Nhất, thắng.”

Trước mắt nàng một mảng mơ hồ, nghĩ rằng không thể lần nào đánh xong cũng bị đại sư huynh ôm về cứ gắng gượng một mình trở về phòng ngủ, bắt đầu điều tức.

Lần này sau khi tiến vào trạng thái thiền định, nàng rất lâu chưa tỉnh lại.

Và nàng với Phi Bạch lần này cũng tiến vào trạng thái bên trong.

Rốt cuộc nàng cũng biết được Phật tử ngàn dặm xa xôi tới đây để làm gì.

Hắn dùng Quang Minh Đại Quyết để tháo dỡ một tầng phong ấn trên bản thể của Phi Bạch trong quá trình đánh bóng, ba nghìn kiếm ý bị phong ấn rót vào trong nguyên thần của nàng, lưu lại dấu vết thật sâu.

Nàng bế quan ba ngày chưa tỉnh dậy lấy một lần, trong lúc đó Ôn Hoài Du cũng không cho những người khác quấy rầy nàng.

Khi nàng bế quan thì thân ảnh của Phật tử lại xuất hiện trong viện.

Lúc ấy rõ ràng thương thế của hắn ta còn nặng hơn so với Kỳ Niệm Nhất, thế mà giờ phút này nhìn vết thương của hắn còn lành nhanh hơn so với nàng một chút.

Ôn Hoài Du ngồi trong viện, mỗi tay cầm một quân cờ đen trắng, cũng không ngước mắt lên, lạnh nhạt nói: “Muội ấy không tiếp khách.”

Phật tử cúi đầu niệm Phật chú: “Bần tăng không đến gặp kiếm chủ mà là đến gặp Ôn thí chủ.”

Ngón tay Ôn Hoài Du hơi khựng lại, nghe Phật tử nói:

“Tới gặp con trai của cố nhân.”

“Với tuổi tác của ngươi xưng cố nhân vẫn còn quá sớm.”

Ánh mắt Ôn Hoài Du thâm trầm, quân cờ trắng trên tay rơi xuống, phá tan đại long cờ đen.

Bình Luận (0)
Comment