Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 204 - Chương 204.

Chương 204. - Chương 204. -

“Nhưng quả thật là tỷ ấy.” Tư Không ngồi xuống ụ đá trước mặt Ôn Hoài Du, mặt mày ấm áp, giọng nói vang dội: “Hoặc phải nói là ngươi.”

Tư Không mấp máy môi, do dự một hồi mới nói: “Sư tỷ…. Rời Cảm Nghiệp Tự đến sống ở Lưu Ly Đàn.”

Ôn Hoài Du không mặn không nhạt cất tiếng: “A.”

“Ôn thí chủ, ngươi—”

Lời còn chưa dứt đã bị Ôn Hoài Du ngắt ngang.

Ôn Hoài Du cuối cùng cũng ngước mắt lên, hoa mỹ lãnh đạm tựa cẩm, cái liếc mắt đó vẫn giống như ánh mắt chế nhạo trào phúng thường ngày của hắn.

“Ngươi là đại Phật tử đời thứ ba mươi bảy đúng không?”

Tư Không sửng sốt, gật đầu nói: “Không sai.”

“Nghe đồn đại Phật tử thứ ba mươi bảy lẽ ra đã được tuyển nhập vào Cảm Nghiệp Tự ba mươi năm trước. Tuy ta chưa từng gặp qua nhưng cũng có nghe những lời đồn tà ám.”

Ôn Hoài Du lại hỏi: “Ta rất tò mò, thiện ý ngươi dành cho ta từ đâu mà có?”

Hơn một trăm năm trước, Lương Châu Phật quốc bùng lên một đợt thiên tai nghiêm trọng nhất chưa từng có từ trước tới nay.

Ôn dịch, cạn kiệt lương thực, thiếu nước trầm trọng, thời tiết khắc nghiệt trước nay chưa từng có.

Trong suốt năm năm người dân trong Phật quốc không có mùa màng, yêu cầu tối thiểu để sinh tồn cũng khó có thể duy trì, bởi tuyệt vọng nên mọi người sôi nổi đến Cảm Nghiệp Tự cúng bái, với hy vọng chư vị thần phật có thể cứu độ chúng sinh.

Mọi người dưới sự trợ giúp của Cảm Nghiệp Tự mà gian nan vượt qua năm năm tiếp theo nhưng so với thiên tai đáng sợ thì nhân lực lại thực sự quá ít ỏi.

Thiên tai xảy tới không hề có lý do, trụ trì Cảm Nghiệp Tự hao hết tu vi mới tìm hiểu được một nguyên nhân đã gây ra tai họa này.

— Tà ám ở ngoại vực sắp ra đời, thiên tai thảm họa chính là điềm báo về sự ra đời của tà ám.

Nghe đồn miễn nơi nào có tà ám xuất hiện thì yêu tà quấy phá, ôn dịch hoành hành, con người sống trong cảnh khốn cùng không thể thoát ra được.

Khi hắn sinh ra đã mang theo tai họa, những người xung quanh đều sẽ vì hắn mà lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, người trong Phật quốc bắt đầu lùng sục khắp nơi, trong mấy năm đó những đứa trẻ sơ sinh đều sẽ được đưa đến Cảm Nghiệp Tự tinh lọc, để chứng thực là không phải tà ám chuyển sinh.

Nhưng chuyện này tiến hành lâu như vậy rồi vẫn không có kết quả, thẳng đến vài năm sau, Cảm Nghiệp Tự kinh ngạc phát hiện, Phật tử trong tự có thai.

Phật tử là tinh thần tượng trưng chí cao vô thượng của Phật quốc, nếu Phật tử xảy ra chuyện gì thì phòng tuyến tâm lý của người dân trong Phật quốc sẽ đổ vỡ hết, nên Cảm Nghiệp Tự che giấu chuyện Phật tử có thai. Mười tháng sau nàng sinh hạ một đứa bé trai, đứa bé đó chính là Ôn Hoài Du.

Tư Không hơi cụp mắt, suy tư nói: “Có lẽ bởi vì Ôn thí chủ với tà ám trong lời đồn không có nửa điểm tương đồng, hay là bởi vì ta có một chút lòng hiếu kỳ, muốn đến xem con trai của sư tỷ trong như thế nào.”

Ôn Hoài Du nhắm mắt lại trông chốc lát, trong đầu hiện lên vài hồi ức không muốn nhớ đến, sau đó nhẹ giọng nói:

“Xem ra chuyến đi này thật sự chỉ là chủ ý của ngươi, bởi nếu ngươi hỏi bà ấy dù chỉ một câu, thì ngươi sẽ biết bà ấy tuyệt đối chưa bao giờ xem ta là con bà ấy.”

“Trong tâm trí bà ấy, ta là nỗi ô nhục mà bà ấy muốn tránh cả đời còn không kịp.”

Khi Ôn Hoài Du nói ra những lời đó thì vẻ mặt hắn không chút gợn sóng như thể đã quen bị đối đãi như thế.

Hắn bỏ quân cờ đen xuống, giơ tay tiễn khách: “Sư muội bế quan không tiện tiếp khách, ta với Phật tử cũng chẳng có chuyện cũ gì, nếu Phật tử không có chuyện gì thì hiện tại có thể rời đi.”

Tư Không tiếc hận nói: “Nhưng sư tỷ đến Lưu Ly Đàn.”

“Này cũng không nói lên điều gì cả.”

Ôn Hoài Du lãnh đạm nói: “Năm đó khi sư tôn mang ta rời Lương Châu, ta đã thề đời này sẽ không bước vào Lương Châu nửa bước. Hiện giờ Phật quốc mưa thuận gió hòa, dân chúng bình an, tà ám cũng dần lắng đi, đây là chuyện tốt.”

Bình Luận (0)
Comment