Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 208 - Chương 208. Chương 208

Chương 208. Chương 208 Chương 208. Chương 208

Ánh mắt Ngọc Hoa Thanh sâu hút, lúc giơ tay định tra xét xem linh áp ở đâu, thì linh áp cũng đã nhạt đi, lão ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặc dù tầng mây quay cuồng không ngừng, nhưng lại không có lôi kiếp đánh xuống.

Lúc này, chẳng lẽ sắp xuất hiện một Thái Hư mới?

Ngọc Hoa Thanh vươn tay gọi người tới: “Đi kiểm tra xem, tất cả cảnh giới Hóa Thần được ghi trong danh sách, ai gần đến thời điểm phá cảnh.”

Mà chưởng môn Linh Hư Tử của Thương Hoàn bị Kỳ Niệm Nhất đánh giá không đáng tin cậy, lúc này ánh mắt lại càng ngạc nhiên không xác định.

Sau khi kinh ngạc xong, ánh mắt của hắn lại trở thành nghiền ngẫm.

“Linh áp này, có chút thú vị đó.” Chưởng môn Thương Hoàn cố gắng suy nghĩ, cảm giác linh áp này hình như có hơi quen thuộc, nhưng đối với hắn mà nói thì quả thật là xa lạ.

Hắn vừa nhấc chân, đã lập tức xuất hiện trong tàng thư các của Thương Hoàn, định lật xem một số tư liệu từ trong biển điển tịch mênh mông, để xác định luồng linh áp này là đến từ ai.

Mà cùng lúc đó tại Thanh Liên Kiếm Phái ở Đông Châu, kiếm tôn đứng trên đỉnh núi, rút kiếm chỉ lên mưa kiếm đầy trời, Thanh Liên Kiếm trong tay hắn không ngừng chấn động, kiếm tôn rốt cuộc cũng mở đôi mắt vừa như mơ màng lại sáng rực như sao băng kia ra.

“Thanh Liên à, ngươi cũng cảm nhận được sao.”

Thân kiếm Thanh Liên lướt qua Bạch Luyện Kinh Hồng, giống như đáp lại.

Kiếm tôn mỉm cười nhìn thẳng lên trời cao: “Là hắn, là hắn đấy!”

Cảm Nghiệp Tự ở Lương Châu, phương trượng lớn tuổi thấp giọng niệm phật hiệu.

Khi mọi người chờ đợi lôi kiếp giáng xuống, tầng mây lại quay cuồng che giấu đi linh áp, linh áp thổi quét như gió bão lại lặng lẽ biến mất.

Phi Bạch ngẩn ngơ nhìn nàng một lúc, đột nhiên cảm giác giống như chớp mắt một cái đã ngàn năm.

Kỳ Niệm Nhất duỗi tay ra huơ huơ ở trước mặt hắn: “Cảm giác phá bỏ phong ấn thế nào?”

Phi Bạch nhìn nàng thật sâu, ánh mắt kia quá mức phức tạp, sau một lúc mới chậm rãi nói:

“Không biết phải hình dung thế nào, rất kỳ lạ… Có một vài thứ vô cùng mạnh mẽ nhưng đã mất đi từ lâu, trở về trong cơ thể ta.”

Phi Bạch nhìn đôi tay của chính mình, ánh mắt lóe sáng, chân mày nhăn lại, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ.

“Cảm giác không giống chính ngươi?”

Trong đầu Phi Bạch hiện lên vô số hình ảnh, một vài ký ức bị lãng quên trong giấc ngủ dài, vụn vặt tìm về được một phần, hắn vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận.

“Không, không phải.”

Phi Bạch khép chặt lòng bàn tay, ánh mắt thâm thúy như diệu thạch.

“Phải nói là, càng giống chính ta hơn.”

Lần bế quan này thu hoạch được thật nhiều, Kỳ Niệm Nhất rời khỏi trạng thái nội thị, sau khi điều tức lại, phát hiện cảnh giới của mình đã tiến đến Kim Đan đỉnh cao.

Linh lực tràn đầy và tâm cảnh hoà hợp, hiện tại nàng chỉ cách cảnh giới Nguyên Anh một bước, cũng chỉ thiếu một con đường mà thôi.

Trạng thái hiện tại của nàng, chính là cảnh cửa gần nhất cũng là nguy hiểm nhất từ cảnh giới Kim Đan đến cảnh giới Nguyên Anh mà mọi người thường nói – Nguy Kiều.

Lơ lửng giữa không trung đến khi dây cầu đứt, người đi trên đó, nguy hiểm chồng chất, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ dây đứt người vong.

Kiếm tu đi tới bước này, thứ cần tu chính là tâm cảnh.

Kỳ Niệm Nhất đưa tay lên ngực, cảm nhận được trái tim đang đập mạnh của chính mình, hai chiêu kiếm ý vừa mới luyện hóa vẫn còn chưa hoàn toàn hấp thụ, hiện tại nàng cần phải nhanh chóng chiến đấu, rồi thu hoạch dần dần tiến giai.

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một bàn tay, kéo tay áo của nàng, rồi lại lùi về biến mất trong không khí không còn chút dấu vết.

Trong phòng đột nhiên xuất hiện một bàn tay, cảm giác có chút kỳ lạ, nhưng sau khi Phi Bạch có thể tự mình khống chế cơ thể hư thật xuất hiện cùng thời gian, thì rất thích thử một vài động tác mới.

“Thật sự không cho ta ra tay sao?” Một lát sau, Phi Bạch mặc áo bào đen ngồi tựa vai bên mép giường của nàng, “Chỉ cần ta bám lên cơ thể của ngươi, thì ngươi sẽ có thể dùng sức mạnh của ta.”

Bình Luận (0)
Comment