Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 209 - Chương 209. Chương 209

Chương 209. Chương 209 Chương 209. Chương 209

Bây giờ hắn đã có thể hoàn toàn dùng thực thể để xuất hiện trước mặt Kỳ Niệm Nhất, cho dù vẫn chỉ có một mình Kỳ Niệm Nhất mới có thể chạm vào hắn nhìn thấy hắn, nhưng chí ít thì bây giờ hắn đã có thể di chuyển những vật thể không có sinh mệnh, vẫn thuận tiện hơn nhiều.

Kỳ Niệm Nhất khẳng định gật đầu: “Cho dù thế nào, đây là do ta tự mình tu hành, ngươi thân là kiếm linh có mạnh đến đâu, thì đó cũng chỉ là sức mạnh ta mượn tới, chứ không phải thật sự thuộc về chính ta.”

Mắt Phi Bạch hơi cong lên: “Mặc dù hiện tại tu vi của ngươi vẫn chưa phải là mạnh, nhưng ngươi có một trái tim của kẻ mạnh.”

Khi Kỳ Niệm Nhất đứng dậy rửa mặt chải đầu, Phi Bạch đang nghiên cứu lá thư phong ấn trên bản thể của hắn, xem đi xem lại hai câu cuối, mày kiếm nhíu lại thật chặt, trong đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ bất mãn.

“Cái gì gọi là ‘hắn rất dễ dùng’ hả.” Phi Bạch thấp giọng nói, “Hắn biết ta sao, đã từng dùng ta à? Sao hắn lại biết ta dễ dùng chứ?”

Kiếm linh cảm giác sự thuần khiết của mình bị sỉ nhục: “Rõ ràng ta chỉ có một mình ngươi là kiếm chủ.”

Hắn nói xong, sau đó nhìn chữ viết trên lá thư này, trong lòng lại có một chút cảm nhận kỳ lạ.

Động tác của Kỳ Niệm Nhất chợt khựng lại, nghi ngờ nói: “Không phải ngươi bị mất trí nhớ sao?”

Phi Bạch ho nhẹ một cái: “Lần này, tìm về được một phần ký ức.”

Hắn nhấn mạnh nói: “Một phần rất nhỏ.”

Sau khi chỉnh lý sạch sẽ, Kỳ Niệm Nhất đẩy cửa đi ra ngoài, trời vừa rạng sáng, ánh sáng trong trẻo chiếu rọi phía chân trời, Ôn Hoài Du chờ trước cửa, không biết đã đứng đó bao lâu.

Nghe thấy tiếng động Kỳ Niệm Nhất vừa ra khỏi cửa, Ôn Hoài Du xoay người nhìn nàng, trong ánh mắt sâu hút mang theo một chút vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Kỳ Niệm Nhất khó hiểu nói: “Đại sư huynh?”

Ôn Hoài Du rũ mắt, suy tư một lúc: “Đêm qua, một luồng linh áp cảnh giới Thái Hư bao trùm toàn bộ bầu trời Tây Châu, tầng mây sấm động không ngừng, nhưng thời gian rất ngắn, rất nhanh đã biến mất.”

Trái tim của Kỳ Niệm Nhất đập mạnh một nhịp.

Nàng vốn không biết gì cả, hoá ra tiếng động tối qua của Phi Bạch không chỉ ở trong không gian nội thị, mà đã lan đến hiện thực.

Ôn Hoài Du thu sắc mặt của nàng vào đáy mắt, trong lòng cũng đoán được đại khái, nhẹ giọng nói: “Hiện tại mọi người đều đang nghi ngờ, có vị tu sĩ cảnh giới Hóa Thần nào đó đang sắp phá cảnh, lại ngăn chặn tu vi, từ bỏ độ kiếp.”

Lúc này Kỳ Niệm Nhất mới nhẹ nhàng thở phào.

Vẫn chưa có ai nghi ngờ nàng.

Ôn Hoài Du cầm lấy cổ tay của nàng: “Vết thương đã lành hẳn rồi.”

Hắn dùng lời lẽ sâu xa nói: “Tu vi cũng đạt đến cảnh giới Kim Đan đỉnh cao.”

“Ta bấm tay tính toán, muội từ cảnh giới Kim Đan hậu kỳ đến đỉnh cao, thời gian chỉ mới hơn mười ngày, nếu như nói ra ngoài, sợ là sẽ lại khiến cho những người đó đỏ mắt.”

Ôn Hoài Du một câu thành sấm.

Ban ngày lúc rút thăm, không chỉ một người phát hiện tu vi của nàng lại tiến giai, trong lòng ngưỡng mộ không thôi, lén thảo luận vài lần.

“Tốc độ tấn chức của chủ nhân thần kiếm, có thể so sánh với Ngọc tiểu công tử rồi.”

“Ngọc tiểu công tử còn lớn hơn Kỳ kiếm chủ mấy tháng, nếu Kỳ kiếm chủ kịp kết Anh trước tháng sau, nói không chừng có thể vượt qua kỷ lục của Ngọc tiểu công tử, trở thành tu sĩ Tiểu Trọng Sơn kết Anh sớm nhất từ trước tới nay.”

“Hôm nay vừa mới đến cảnh giới Kim Đan đỉnh cao, cách cuối tháng chỉ có hai mươi ngày, nếu nàng có thể kết Anh, vậy ta sẽ đích thân đến Vẫn Tinh Phong xách giày cho Kỳ kiếm chủ.”

“Vậy thì cũng phải được người ta bằng lòng nhận ngươi! Xách giày cho Vẫn Tinh Phong, ngày ngày đối mặt với Mặc Quân, y tiên còn có kiếm chủ của thần kiếm, ngươi mơ đẹp thật.”

Những lời đồn nhảm nhí đó, Kỳ Niệm Nhất đều chưa từng để trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment