Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 211 - Chương 211. Chương 211

Chương 211. Chương 211 Chương 211. Chương 211

“Ngươi đang hưng phấn, hay là sợ hãi?”

Mộ Vãn đặt tay lên ngực, trầm ngâm một lúc, nhẹ giọng nói: “Đều có.”

Nàng đã mong đợi trận chiến này từ rất lâu, suốt hai đời, lúc này đã thật sự đến lúc, nhưng lại có chút sợ hãi.

Sống lại một đời, quá nhiều thứ thay đổi, nàng thay đổi được con đường của mình, nhưng không nhất định có thể thay đổi được Kỳ Niệm Nhất.

Mộ Vãn xoay người, nhìn Sở Tư Niên đang ngồi trên mái hiên.

“Thật ra, ta cũng không ngờ tới, có một ngày ta sẽ bình yên ở cùng ngươi dưới một mái hiên thế này.”

Nàng không muốn tiếp tục nhớ đến, rốt cuộc bản thân đã trong tình huống nào mà nghe thấy những lời “ngươi rất giống nàng ấy” từ trong miệng của Tạ Thiên Hành, nhưng lại vẫn nhớ rõ, lần đó bất ngờ nghe được cuộc nói chuyện bí mật giữa Ngọc Sanh Hàn và Tạ Thiên Hành.

Vào lúc đó, Tạ Thiên Hành đã chứng đạo Thái Hư, được xưng là tiên tôn đang cầm bầu rượu, thở dài với trăng: “Ngươi nói xem, loại người không cam chịu số phận giống như nàng, tại sao còn chưa kịp giãy giụa đã đột nhiên không còn nữa.”

Ánh mắt chết lặng của Ngọc Sanh Hàn có chút dao động, hầu kết lăn lộn lên xuống, buồn bã nhấp một ngụm rượu.

“Chắc do số mệnh không tốt.”

Tạ Thiên Hành cười thảm một tiếng: “Số nàng không tốt, nếu không cũng sẽ không gặp được nhóm chúng ta. Sau khi nàng chết, còn bám vào nàng hút máu của nàng.”

Hắn kéo áo choàng gấm lộng lẫy của mình, còn có phát quan linh quặng trên đỉnh đầu, đỏ mắt: “Mười năm trước Thâm Uyên tiến công bốn phía, nàng tham gia quân dự bị của Thần Cơ, nàng đánh trận ở Cửu Thang Động, trận chiến ở Lan Trạch Sơn nàng cũng đánh, Thâm Uyên nguy hiểm nhất, nàng cũng tự mình đi xuống, bây giờ ta còn giành phần công lao này của nàng, làm chưởng môn của Thương Hoàn, nếu như nàng còn sống, cũng không biết sẽ nhìn ta thế nào.”

“Lúc ấy chưởng môn Linh Hư Tử đi về cõi tiên, ngươi làm đệ tử thân truyền của hắn, thủ đồ của Thương Hoàn, theo lẽ thường hẳn là phải tiếp nhận chức vụ chưởng môn, nếu Thương Hoàn rối loạn, vậy toàn bộ Đông Châu cũng sẽ loạn. Mà ngươi kế nhiệm chưởng môn, lại còn mang đến chiến tích từ trong khuyết điểm, chuyện bất đắc dĩ mà thôi.”

Tay của Ngọc Sanh Hàn hơi run lên, rượu trong ly nhẹ lắc lư, tự giễu nói: “Chỉ sợ, nàng cũng chẳng để ý đến chuyện này.”

Tạ Thiên Hành nặng nề thở dài: “Có một lão nhân đã nói với ta nói, mệnh cách của ta và nàng tương khắc, bên này giảm bên kia tăng, nếu ta muốn thoát ra, thì nàng sẽ không thể sống bình yên. Mấy năm trước ở Thương Hoàn, ta luôn thấp hơn nàng một bậc, không ngờ tới cuối cùng Phê Mệnh lại ứng nghiệm theo cách này.”

Hắn mỉm cười thê lương: “Nàng chết rồi, ta lại thành tiên tôn.”

Tạ Thiên Hành thở dài, hồi lâu mới nói: “Ta thật sự không hiểu nổi, mặc dù cảnh giới của nàng vẫn chưa đến Hóa Thần, nhưng năng lực chiến đấu đã sớm chiến thắng rất nhiều cảnh giới Hóa Thần, tại sao lần đó xuống Thâm Uyên, chỉ có nàng là không thể trở về.”

Tạ Thiên Hành xoay người nhìn về phía Ngọc Sanh Hàn, đáy mắt hiện lên vẻ thắc mắc: “Mà Sở Tư Niên xuống Thâm Uyên tìm được đoạn kiếm của nàng, sau khi trảm thang trời không thành công thì nhập ma, nhưng tại sao phải dùng đoạn kiếm của nàng, liên tục trảm mấy chục cứ điểm của Tiên Minh.”

Tay của Ngọc Sanh Hàn run rẩy, hắn dùng tay trái đè lại cánh tay phải đang không ngừng run rẩy, nhưng cũng không có tác dụng, cánh tay phải của hắn hoàn toàn không theo sự khống chế của hắn mà run rẩy.

Lúc ấy Ngọc Sanh Hàn đã đạt đến cảnh giới Thái Hư.

Nhưng khi nhắc tới nàng, thì lại không khống chế được cánh tay run rẩy của mình.

Tạ Thiên Hành giống như không nhìn thấy, còn tiếp tục nói: “Còn có một chuyện, ta cũng không hiểu được.”

“Ngươi và nàng có Đồng Tâm Kết trong người, tại sao nàng không thể sống sót ra khỏi Thâm Uyên, nhưng ngươi vẫn còn sống sót trở về.” Tạ Thiên Hành nhìn Ngọc Sanh Hàn thật sâu, “Đồng Tâm Kết của ngươi, rốt cuộc đã giải như thế nào.”

Bình Luận (0)
Comment