“Ngươi và ta đều là tội nhân.” Cuối cùng, Ngọc Sanh Hàn nói, “Nhưng nếu trong ngươi và ta phải có người trả mạng thay nàng, thì cũng nên là ta mới đúng.”
Đó là lần đầu tiên Mộ Vãn nghe thấy từ chính miệng bọn họ, nguyên chủ khiến mình bị trở thành thế thân để đổi lấy sự an ủi, là người như thế nào.
Đó cũng là lần cuối cùng Tạ Thiên Hành và Ngọc Sanh Hàn cùng ngồi đối diện uống rượu trong ấn tượng của Mộ Vãn, ngày ấy là ngày hai mươi mốt tháng tư, sau này nàng mới biết được, ngày đó là ngày giỗ của Kỳ Niệm Nhất.
Sau ngày đó, vấn đề giữa hai người bọn họ lại càng nhiều lên. Nói ra thì buồn cười, đời trước chỉ có duy nhất hai người đứng đầu chính đạo, bên ngoài là huynh đệ tốt nâng đỡ lẫn nhau, nhưng trên thực tế đã sớm sóng ngầm dâng trào, giương cung bạt kiếm. Nếu không phải vì cùng khống chế kẻ địch, thì sợ là Tạ Thiên Hành đã sớm dẫn dắt Thương Hoàn xung đột với Tiên Minh rồi.
Sau này khi nàng rời khỏi Thương Hoàn, bất ngờ gặp được Sở Tư Niên.
Lúc đó, hắn đã là Kiếm Ma khiến người nghe phải sợ vỡ mật, ác danh tàn nhẫn thích giết chóc truyền khắp toàn bộ đại lục, tên Sở Tư Niên này, có thể ngăn trẻ con khóc đêm.
Nhưng khi gặp được nàng, Sở Tư Niên ngơ ngác thật lâu, cứu nàng thoát khỏi sự truy lùng của Tạ Thiên Hành, đưa nàng đến Kiếm Ma Cung.
Cho dù Sở Tư Niên cũng là xuyên qua nàng để nhìn người khác, nhưng ánh mắt của hắn lại không mang theo một chút suồng sã, đó là một cảm giác đau thương và tuyệt vọng cực hạn ẩn giấu sâu dưới đáy lòng, chỉ có thể xuyên qua nàng để nhớ đến một vị cố nhân không bao giờ có thể nhìn thấy.
Đó là những ngày tháng thoải mái hiếm hoi của nàng trong mấy năm đó.
Nhưng ngày tháng nàng sống ở Kiếm Ma Cung lại rất ngắn, ngắn đến mức nàng thậm chí còn chưa kịp nằm mơ, thì đã đột nhiên kết thúc.
Mộ Vãn vẫn luôn nhớ rõ, ngày đó, Kiếm Ma Cung nhận được đồ vật của Tạ Thiên Hành từ Thương Hoàn gửi tới, nàng không biết Tạ Thiên Hành gửi tới cái gì, nhưng Sở Tư Niên chỉ mở ra nhìn lướt qua, đã nói lời xin lỗi với nàng.
Nàng cũng không biết tại sao Sở Tư Niên lại nói xin lỗi với nàng, nhưng ba ngày sau, nàng đã bị đưa về Thương Hoàn, lần đầu tiên nàng dùng hết toàn lực thoát ra đã hoàn toàn thất bại.
Trước khi trở lại Thương Hoàn, Sở Tư Niên cũng không có đến gặp nàng, mà sai người đưa cho nàng một cây đao.
Mộ Vãn không biết tặng đao là có ý gì, nhưng nàng mang theo nó trở về Thương Hoàn, lại lần nữa bị đưa về bên cạnh Tạ Thiên Hành.
Trở thành phu nhân của tiên tôn được mọi người ca ngợi.
Từ sau hôm đó, nàng đã hoàn toàn không tin tưởng bất cứ nam nhân nào.
Lúc ấy Tạ Thiên Hành từ trên cao nhìn xuống nàng, vươn tay ra nắm cằm của nàng, giọng điệu giống như than thở.
“Tiểu Vãn, ngươi xem đi, ngoại trừ ở bên cạnh ta, thì ngươi còn có thể đi đâu được.”
Sau ngày đó, Mộ Vãn dùng thanh đao kia, hung hăng cắt lên mặt chính mình.
Thật ra với y thuật của nàng, muốn chữa khỏi vết sẹo kia, là chuyện rất đơn giản.
Nhưng dưới vô số lần ám chỉ của Tạ Thiên Hành, nàng đều kiên trì muốn giữ vết sẹo kia ở trên mặt.
Giống như cái ngày sống lại một đời, nàng mở mắt ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vân Giác, cắt lên mặt chính mình.
– “Phu nhân tiên tôn không thích hợp mang vết sẹo trên mặt, vậy ta không làm phu nhân của tiên tôn nữa, thế nào?”
Mỗi lần sau khi nàng nói như vậy, Tạ Thiên Hành sẽ lập tức cam chịu hành vi của nàng.
“Có lẽ ta và Thanh Liên Kiếm Phái các ngươi có chút nghiệt duyên.” Mộ Vãn tự giễu nói.
Đời trước khi nàng chạy trốn gặp Sở Tư Niên được hắn cứu, đời này khi nàng và sư huynh phản bội tông môn bỏ trốn, thì lại gặp Sở Tư Niên và kiếm tôn, lại lần nữa được cứu.
“Không phải chứ Mộ đại phu, chuyện này sao có thể nói là nghiệt duyên được!”