Sở Tư Niên còn chưa nói xong, một đám người từ những phòng khác trong viện lần lượt chạy ra, Lư Thương Hải dẫn đầu, các kiếm tu của Thanh Liên Kiếm Phái dùng lời lẽ chính đáng nói:
“Đúng đó, gặp chuyện bất bình rút kiếm tương trợ, đây chính là duyên phận trời ban! Ngươi và Vân đại phu cứ ở lại kiếm phái của bọn ta, kiếm phái của bọn ta đang thiếu hai y tu, chúng ta tuyệt đối sẽ không để Thương Thuật Cốc dễ dàng đưa các ngươi đi đâu.”
“Mộ đại phu, ngươi không biết ngươi quan trọng với chúng ta thế nào đâu!”
Mộ Vãn mỉm cười, trêu chọc nói: “Quan trọng phá vỡ truyền thống miếu hòa thượng của Thanh Liên Kiếm Phái ?”
Lư Thương Hải: “Đương nhiên rồi!”
Hắn bắt đầu kể khổ: “Mộ đại phu ngươi không biết đâu, trước khi ngươi đến, kiếm phái của bọn ta đừng nói là nữ tu, ngay cả con linh sủng cái cũng không thấy nữa! Miếu hòa thượng thì thôi đi, kiếm phái của bọn ta từ kiếm tôn cho tới đệ tử quét sân, tất cả vẫn đều là đàn ông độc thân, ngươi nói xem đây là thứ truyền thống gì! A nương của ta còn đang mong đợi hai năm nữa ta sẽ đưa con dâu trở về gặp bà đấy.”
“Haizz Tiểu Lư à ta có ý kiến với lời này của người nha, cái gì gọi tất cả đàn ông độc thân chứ, vợ của kiếm tu chúng ta còn không phải là thanh kiếm bản mạng à!”
Lư Thương Hải tủi thân nói: "Ta cũng đâu thể mang kiếm của mình về để mẹ ta xem được!"
Câu nói của hắn mang tới tiếng cười không dứt, ai cũng xoa đỉnh đầu nhiều tóc của Lư Thương Hải một cái, đến Mộ Vãn cũng xoa nhẹ đỉnh đầu của hắn một cái.
Có lẽ, thật sự không thể gọi là nghiệt duyên được.
Nói không chừng sẽ trở thành một hành lỳ kỳ diệu thì sao,
Lúc này, tâm cảnh đã thật sự thông suốt.
Nên có một trận chiến.
Trong tiếng đùa giỡn ầm ĩ huyên náo của Thanh Liên Kiếm Phái, trận chung kết luận đạo đấu pháp của Kỳ Niệm Nhất và Mộ Vãn chính thức bắt đầu.
Hai người đều chọn đi bộ lên vân đài, trên khán đài, Lư Thương Hải túm lấy quần áo của Sở Tư Niên, đổ mồ hôi trước thay hai nữ hài trên vân đài.
"Sư huynh ơi, ta hồi hộp quá, huynh nói xem Mộ đại phu và Kỳ sư tỷ đấu với nhau thì chúng ta nên ủng hộ ai đây." Lư Thương Hải rất phân vân: "Mu bàn tay hay lòng bàn tay cũng là thịt, ai thắng ai thua thì ta cũng đau lòng."
Sở Tư Niên ôm kiếm tựa vào cây, nhìn về phía xa, hai người bọn họ đang đối mặt hành lễ, đều dùng lễ tiết trịnh trọng nhất giữa kiếm giả và đao khách.
"Mong rằng hai người họ đều có thể đấu một trận cho thỏa lòng." Sở Tư Niên lạnh nhạt nói.
Đây là lời ủng hộ tốt nhất mà những người xem như bọn họ có thể cho.
"Đệ tử Vẫn Tinh Phong của Thương Hoàn, Kỳ Niệm Nhất, mười tám tuổi, tu luyện Thương Lãng Kiếm là chính, tên kiếm là Phi Bạch, Tiểu Trọng Sơn Kim Đan Cảnh đỉnh phong."
Kỳ Niệm Nhất để thân kiếm nằm ngang trước người, hai ngón tay vuốt qua thân kiếm rồi dừng lại ở chỗ một phần ba, ánh lửa rực rỡ ở đầu ngón tay bùng lên.
"Song tu y đao, Mộ Vãn, hai mươi tuổi, tu luyện Phá Hồn Đao là chính, tên đao là Xuy Vụ, Tiểu Trọng Sơn Kim Đan Cảnh trung kỳ."
Cánh tay phải của Mộ Vãn rung lên, trường đao chỉ xéo lên bầu trời, sau đó lật cổ tay lại, chém xuống ba tấc.
Đây là cách hành lễ của đao khách, nàng ta không tự xưng mình là đệ tử của Thương Thuật Cốc, cũng không nói mình là kiếm thị của Thanh Liên Kiếm Phái, chỉ nói cái tên Mộ Vãn này.
Chỉ là Mộ Vãn mà thôi.
Kiếm phong và đao phong đồng thời cuộn lên, giữa những tia lửa, tầm mắt hai người đan xen, cũng ra tay cùng lúc.
Đây là lần đầu tiên người xem thấy Kỳ Niệm Nhất ra tay chiếm lợi thế trước trong khi chiến đấu, mấy trận chiến trước đó, nàng luôn để đối thủ ra tay trước, còn mình lùi một bước để đánh trả, khiến người xem không khỏi nghi ngờ, có lẽ là vì nàng không am hiểu nhấc kiếm ra tay trước.