Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 218 - Chương 218. Chương 218

Chương 218. Chương 218 Chương 218. Chương 218

Nàng còn ôm Mộ Vãn trong lòng, thật ra ban đầu không tính nhận thêm trâm hoa và vân phù, nhưng nàng suy nghĩ một hồi, quà mà người xem ném tới là cho cả hai người trong trận đấu, nàng không có tư cách quyết định thay Mộ Vãn, thế nên gian nan ôm Mộ Vãn bay một vòng trên không trung, nhanh tay lẹ mắt nhận lấy tất cả trâm hoa và vân phù, thu hoạch tràn đầy rồi mới bay xuống, đúng lúc bắt gặp một phụ nhân xinh đẹp, đang cười khẽ nhìn nàng.

"Vị tiểu hữu này, ta có một thắc mắc, không biết có thể nhận được lời giải đáp không?"

Kỳ Niệm Nhất giao Mộ Vãn cho người của Thanh Liên Kiếm Phái dàn xếp xong thì mới quay sang nhìn phụ nhân xinh đẹp.

"Ngài hỏi đi, nếu ta có thể đáp thì sẽ trả lời."

Nàng nói câu này quá thẳng thắn, nếu là người chú trọng lễ giáo thì nói không chừng sẽ thấy hơi bất mãn, nhưng sau khi phụ nhân xinh đẹp nghe xong, ngược lại còn cười rộ lên: "Ta thích tính tình của ngươi lắm đấy."

"Ta muốn biết, kiếm cuối cùng của ngươi, có phải là Thương Lãng Kiếm không?" Phụ nhân xinh đẹp hồi tưởng lại: "Ta nhớ trong Thương Lãng Kiếm không có chiêu thức này mà."

Phụ nhân xinh đẹp vừa hỏi vậy, rất nhiều người quan tâm đứng gần đó cũng tới gần để nghe.

Đây cũng không phải chuyện gì đáng để giấu giếm, Kỳ Niệm Nhất trực tiếp trả lời: "Tiền bối thật tinh mắt, đây thật sự không phải là Thương Lãng Kiếm, đây là kiếm của chính ta."

Phụ nhân xinh đẹp đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới cười rộ lên.

Nếu trước kia có tiểu cô nương mười mấy tuổi đứng trước mặt bà ấy và nói "Đây là kiếm của chính ta", thì chắc chắn bà ấy sẽ cười rụng răng, nhưng bây giờ được chứng kiến tận mắt, không khỏi cảm thán, hậu sinh khả uý.

Phụ nhân xinh đẹp xúc động nói: "Tuổi tác như vậy đã tự lĩnh ngộ ra được kiếm ý, đúng là có năng khiếu khai tông lập phái, xin hỏi kiếm này có tên gọi là gì?"

Kỳ Niệm Nhất thoáng nghiêng đầu, cười khẽ với Phi Bạch bên cạnh.

"Trảm Nguyệt." Nàng nói với vẻ kiên định: "Tên nó là Trảm Nguyệt."

Phụ nhân xinh đẹp trêu chọc: "Trảm Nguyệt? Nhưng hôm nay ngươi rút kiếm chém ánh mặt trời mà, đâu phải ánh trăng đâu."

Kỳ Niệm Nhất lắc đầu: "Không phải thế, tên của nó là Trảm Nguyệt, và cũng chỉ có thể là thế."

Một kiếm này, bắt nguồn từ đêm tối đẫm máu ở Vô Vọng Hải, và những người bị nhốt ở Vô Vọng Hải đến tuyệt vọng.

Nàng muốn chém trăng, muốn đưa Vân Nương, đưa Dịch Thừa An, đưa những người bị nhốt ở Vô Vọng Hải ba trăm năm trở lại cố hương.

Đây là lý do lúc ban đầu cho một kiếm ấy.

Ở đây chỉ có những tu sĩ đi qua Vô Vọng Hải mới hiểu được ý của nàng.

Không chỉ riêng người khác, mà trận chiến này cũng mang lại rất nhiều lợi ích cho Kỳ Niệm Nhất.

Sau khi nàng dùng được một kiếm đó, kinh mạch cốt nhục toàn thân đau đớn như bị xé rách, nguyên thần cũng bị tiêu hao rất nhiều, trong đầu như bị kim đâm, nàng gian nan ngã mình lên giường, cảm thấy sau lưng có có người bế mình lên, đặt nàng nằm thẳng ngay ngắn lại trên giường.

"Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon."

Là giọng của Phi Bạch.

Rồi sau đó, là Phi Bạch nắm tay nàng, linh lực ấm áp được rót vào trong cơ thể nàng cuồn cuộn không ngừng, nàng cảm giác được kinh mạch bị xé rách trong cơ thể mình đang dần dần phục hồi như cũ.

Phi Bạch là một kiếm linh, linh lực của kiếm linh vốn đầy bạo ngược, nhưng bây giờ Kỳ Niệm Nhất lại cảm thấy linh lực mà hắn rót vào trong cơ thể mình lại giống như một dòng linh tuyền trong vắt, vô cùng thoải mái.

Kỳ Niệm Nhất trở mình, vùi mặt vào đùi của hắn, ôm lấy eo hắn rồi ngủ thật say.

Để lại một mình Phi Bạch ngạc nhiên nhìn tư thế của bọn họ lúc này, có chút dở khóc dở cười.

"Ngươi đúng là không có ý thức nam nữ gì hết, hay là chỉ không có với ta thôi."

Than nhẹ một tiếng, Phi Bạch giơ tay tháo cài tóc của nàng xuống, chải vuốt những sợi tóc bị tản ra thay nàng.

Bình Luận (0)
Comment