Gương mặt ngủ say trước mắt đã trút bỏ vẻ tính non nớt, rõ ràng nàng có dung mạo lạnh lùng tuyệt trần, nhưng lại vì che mắt quanh năm nên người khác chỉ chú ý tới cách ăn mặc kỳ lạ đó của nàng, mà không quan tâm dung nhan đầy đủ của nàng như thế nào.
Đôi mắt là nơi đẹp nhất của mỗi người, nàng che đi nên tất nhiên sẽ khiến mọi người không chú ý tới việc thật ra nàng vô cùng xinh đẹp.
Thậm chí đến nàng cũng không thèm để ý.
Phi Bạch vươn tay, tới gần lớp vải đen quấn mắt Kỳ Niệm Nhất, hắn biết sau lớp vải đen này là một đôi mắt màu vàng rực rỡ, là đôi mắt độc nhất vô nhị trên đời này.
Khi ngón tay thon dài chỉ còn cách Tinh Trần Sa khoảng nửa tấc thì dừng lại.
Rồi sau đó lại từ từ co tay rút về.
"Phi Bạch." Là Kỳ Niệm Nhất nói mớ nửa tỉnh nửa mê.
"Sao thế?"
Kỳ Niệm Nhất ngập ngừng nói không rõ: "Lúc trước ngươi nói ngươi đã nhớ được một phần, vậy ngươi có nhớ được mình là ai chưa?"
Phi Bạch rũ mắt: "Hỏi chuyện này làm gì?"
"Hôm nay gặp Mộ Vãn, đột nhiên cảm thấy người thì phải có phương hướng, phải nhớ kỹ chính mình là ai mới được, giống như nàng ta vậy."
"Nếu như ngươi vẫn chưa nhớ ra, vậy thì chúng ta sẽ tìm cùng nhau."
Phi Bạch cảm thấy bỗng dưng trái tim đập lỡ một nhịp.
Hắn nhớ tới thanh trường kiếm gửi trong túi đồ của nàng, trong thoáng chốc có cảm giác không biết nên khóc hay cười.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này..."
Kỳ Niệm Nhất đang ngủ say nên không ý thức được, Thiên Mệnh Thư trong khí hải của mình đã được đổi mới, lặng lẽ mở ra trang sách, bên trên nó còn ngưng tụ ra một cây bút có ánh vàng rực rỡ, treo trên không, tản ra uy nghiêm thần thánh.
Một đêm không nằm mơ, sau khi tỉnh lại Kỳ Niệm Nhất mới phát hiện ra sự tồn tại của cây bút này.
Nàng tiến vào nội thị, thử dùng linh lực dò xét cây bút này, bị bút vàng chấn động, bắn ngược lại.
Suy nghĩ một hồi, nàng trực tiếp rót linh lực vào trong bút vàng, lại phát hiện linh lực của mình chỉ như muối bỏ biển, mặc dù bị bút vàng hấp thu vào nhưng nó vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
Cứ như đang nói với nàng rằng - còn chưa đủ.
Kỳ Niệm Nhất lại thử đưa vào thêm một chút linh lực, sau đó phát hiện cây bút vàng kia như cái động không đáy, rót vào bao nhiêu linh lực cũng không đủ dung.
Nàng quyết định để sau này rồi nghiên cứu cây bút ấy tiếp, sau đó mở Thiên Mệnh Thư ra.
Sau khi chữ viết ban đầu bên trong tan đi thì Thiên Mệnh Thư trắng tinh bây giờ khiến người ta thấy thuận mắt hơn rất nhiều, lần này, Thiên Mệnh Thư lại có thêm mấy trang.
Là bắt đầu từ sau khi nàng tham gia Nam Hoa luận đạo, quá trình từng trận luận đạo, còn có ảnh động kèm theo, trông có vẻ vô cùng cao cấp.
Nàng đoán bây giờ tu vi của mình vẫn còn quá thấp, không thể sử dụng cây bút vàng kia được, Thiên Mệnh Thư hoàn toàn mới chỉ có thể dùng để ghi lại cuộc sống mới của nàng, nhưng nàng vẫn chưa thể tự tay viết được gì đó vào trong sách.
Cần phải chờ tới khi tu vi của nàng có thể điều khiển được cây bút kia đã.
Có điều hiện tại, nàng cũng không biết cần đạt tu vi tới mức nào mới có thể điều khiển được cây bút vàng kia.
Nàng mở cửa phòng ra, thấy ánh mặt trời rực rỡ, tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Sau khi đấu một trận với Mộ Vãn, bước qua "cầu nguy hiểm" khoảng cách đến gần Nguyên Anh Cảnh lại rút ngắn thêm một chút.
Cuối cùng lần này mình cũng ráng trở về được chỗ ở, mà không cần đại sư huynh đến đón, khiến Kỳ Niệm Nhất cảm thấy mình khá hơn được một chút rồi.
"Nếu không phải vừa về đã gục thì đúng là có một chút." Ôn Hoài Du ngoài cười nhưng trong không cười, nói.
Kỳ Niệm Nhất đứng trước mặt hắn nghe răn dạy, khiesn Mộ Vãn, Tiêu Dao Du và Diệu Âm đứng bên cạnh xem phải liên tục tặc lưỡi.