Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 239 - Chương 239. Chương 239

Chương 239. Chương 239 Chương 239. Chương 239

Mặt của Phi Bạch không chút thay đổi mà chỉ trích nàng: “Mùi máu của hắn ta thật ghê tởm.”

Lúc này Kỳ Niệm Nhất mới cảm thấy buồn bực chồng chất ở trong lòng vừa rồi đã được trút ra, cúi đầu thành thật xin lỗi Phi Bạch: “Ta sai rồi.”

Phi Bạch không ngừng vung tay, thật giống như mùi máu tươi dính nhớp vừa rồi còn chưa tan.

“Phi Bạch, ngươi cũng cảm thấy đúng rồi đúng không.” Kỳ Niệm Nhất ở trong lòng hỏi hắn: “Tiên cốt của Tang Tự Ninh có vấn đề.”

Phi Bạch nhìn thoáng qua dưới vân đài một cái, trong mắt một mảnh hờ hững: “Người bình thường được cha sinh mẹ dưỡng, thì trong máu thịt sao có thể sẽ có một cổ ma khí làm người ta buồn nôn chứ, trừ khi hắn từng dùng tà thuật.”

Ví dụ như… cấm thuật hoán cốt của Ma tộc.

Trận luận đạo tám vào bốn, trận này của bọn họ là kết thúc đầu tiên.

Lúc Kỳ Niệm Nhất xuống đài, người xem thậm chí còn không kịp phản ứng lại, dường như nằm mơ mà hỏi: “Vậy là kết thúc rồi?”

Tang Tự Ninh là một con hắc mã trổ hết tài năng trong trận Nam Hoa luận đạo lần này, một đường dựa vào ngược đãi đối thủ đánh ra nổi bật, cứ bị giải quyết đơn giản như vậy?

Bọn họ thậm chí cũng chưa nhìn thấy Kỳ kiếm chủ xuất kiếm như thế nào.

Kỳ Niệm Nhất vừa mới xuống đài đã bị Ôn Hoài Du gõ đầu.

“Thì ra những y thuật mà ta dạy muội từ trước đều bị muội lấy tới làm loại chuyện này?”

Ôn Hoài Du kéo dài giọng điệu, Kỳ Niệm Nhất có chút chột dạ, vội vàng chuyển đề tài: “Đại sư huynh chúng ta đi xem mấy trận khác đi.”

Ôn Hoài Du cười như không cười mà bị nàng kéo tay áo lôi đi.

Mới vừa đi đến vân đài đấu pháp bên kia, chỉ thấy Tiêu Dao Du bị một kiếm của Ngọc Trùng Cẩm bổ đến ngã xuống trên vân đài, choáng váng mà đứng lên.

Ôn Hoài Du nhìn một lát, lạnh giọng nói: “Bằng hữu này của muội, sợ là sẽ thua.”

Kỳ Niệm Nhất nhăn mày.

Không chỉ có nàng mà người có ánh mắt một chút, cũng có thể nhìn ra trận này Tiêu Dao Du thua rất rõ ràng.

Hôm qua, Tiêu Dao Du vẫn luôn lẩm bẩm với nàng: “Ông trời phù hộ ta tuyệt đối không cần rút được bốn kiếm tu các ngươi, các ngươi đánh người quá đau. Còn có Lục Thanh Hà, mỗi trận luận đạo của tên kia ta đều đi nhìn, hắn cất giấu đây, đến bây giờ trận đồ cũng không có ra hết, không biết còn có chuẩn bị gì ở phía sau, trận pháp sư bọn họ rất gian xảo, Tạ Thiên Hành cũng vậy.”

Lúc ấy Kỳ Niệm Nhất hoàn toàn cạn lời: “Ngoại trừ bốn kiếm tu ra, Lục Thanh Hà Tạ Thiên Hành, vậy ngươi cũng chỉ muốn rút thăm được Tang Tự Ninh thôi.”

Tiêu Dao Du nghiêm mặt: “Đó là tất nhiên, ai mà không muốn nhặt quả hồng mềm mà bóp chứ!”

Không nghĩ tới, cuối cùng quả hồng mềm này bị Kỳ Niệm Nhất nhặt được.

“Nàng ồn ào không muốn rút trúng kiếm tu, kết quả không chỉ rút trúng, còn một lần đã rút trúng kiếm tu mạnh nhất trong bốn người, đây là vận may gì chứ.” Kỳ Niệm Nhất thấp giọng nói, giữa mày hiện ra một chút lo lắng.

Ôn Hoài Du nghe vậy, nhướng mày lên: “Muội cảm thấy Ngọc Trùng Cẩm là mạnh nhất trong bốn người các muội?”

Sắc mặt của Kỳ Niệm Nhất trầm trọng gật đầu.

“Hắn tuyệt đối là mạnh nhất.”

“Bồn kiếm giả tề tụ, trong tất cả người tham dự ở đây, chắc là cũng chỉ có hai người ta và hắn.” Kỳ Niệm Nhất trầm giọng nói: “Ta đã xem trận đấu pháp của hắn và Ngọc Sanh Hàn, hắn không dùng hết thực lực, nhưng dù vậy Ngọc Sanh Hàn vẫn không có đường đánh trả.”

Kiếm của Ngọc Trùng Cẩm rất giống bản thân hắn.

Bừa bãi tùy tính, vui sướng như gió.

Một thanh kiếm cực kỳ giống tính nết của bản nhân kiếm tu, cũng có nghĩa là hắn cách cảnh giới người kiếm hợp nhất không xa.

Trong lòng Kỳ Niệm Nhất rõ ràng, ít nhất bây giờ nàng còn không làm được điều này.

Nàng xoay người nhìn về phía Phi Bạch, dưới cái nhìn chăm chú của Ôn Hoài Du len lén ngoéo ngón tay của Phi Bạch.

Bình Luận (0)
Comment