Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 240 - Chương 240. Chương 240

Chương 240. Chương 240 Chương 240. Chương 240

Muốn làm được người kiếm hợp nhất, ít nhất phải để cho nàng và Phi Bạch đều hoàn toàn chấp nhận lẫn nhau mới được.

Phi Bạch lập tức đỏ lỗ tai, lén liếc mắt nhìn Ôn Hoài Du, sau khi xác định đối phương cũng chưa phát hiện, mới dán sát Kỳ Niệm Nhất gần một chút.

Hắn nhéo lỗ tai đang nóng lên của mình, trong lòng nghĩ hiện giờ tiểu nương tử đã xảy ra chuyện gì, thẳng thắn đến hắn không chịu nổi.

Không ngờ lại ngoéo ngón tay trước mặt sư huynh.

Là ỷ vào hiện tại hắn chính là một người trong suốt, ai cũng không thấy nhìn hắn cho nên mới có thể làm như vậy hay sao?

Trên vân đài, Tiêu Dao Du gian nan mà chống thân thể.

Nàng biết Ngọc Trùng Cẩm mạnh, nhưng trước khi chân chính đấu pháp ở trên vân đài, thì hoàn toàn không thể tưởng tượng hắn mạnh bao nhiêu.

Thật ra kiếm phong của hắn cũng không sắc bén như Kỳ Niệm Nhất, nhưng lại cuồn cuộn không dứt, cuồn cuộn mà đến.

Hạo Nhiên Kiếm, hạo nhiên khí này bắt nguồn từ nội tâm và thiên địa vô biên của hắn, lấy không hết dùng không cạn.

Kiếm phong của hắn giống như không khí, trong lúc vô hình cắn nuốt không gian xung quanh nàng ta từ mỗi một góc tới gần, thậm chí làm nàng ta cảm thấy hô hấp đều trở nên nặng nề mà dính nhớp.

Động tác, tư duy, vận chuyển linh lực tất cả đều trở nên trầm trọng mà trì trệ.

Đáng sợ nhất là ý thức.

Nàng ta thậm chí cũng không thể sinh ra một chút xíu phản kháng nào.

Bởi vì kiếm của Ngọc Trùng Cẩm quá vui sướng, đối thủ thậm chí có thể từ trong kiếm thức của hắn cảm nhận được sự đam mê chân thành tha thiết của hắn đối với kiếm đạo, còn có niềm vui phát ra từ nội tâm khi hắn dùng kiếm.

Đầu óc của Tiêu Dao Du sung huyết, trong tai vù vù không ngừng, mơ hồ nghe thấy có người dưới đài ngắt lời: “Nàng sắp thua.”

Lúc này, mũi kiếm của Ngọc Trùng Cẩm cách ngực của nàng ta còn có ba tấc.

Xác thật là kẻ thua.

Từ khi nàng ta rút thăm trúng Ngọc Trùng Cẩm, thì đã biết trận luận đạo này mình rất khó thắng.

Tiêu Dao Du hung hăng nhắm mắt, nhớ tới trận chiến trước đó vài ngày của Mộ Vãn và Kỳ Niệm Nhất.

Trận chiến ấy rất vui sướng, cũng giống như cảm nhận của Ngọc Trùng Cẩm cho nàng ta bây giờ.

Hắn, còn có các nàng, đều đang toàn tâm toàn ý hưởng thụ chiến đấu.

Tiêu Dao Du nghĩ mình nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, ẩn giấu nhiều năm như vậy, có thể cũng có một khắc làm cho mình hoàn toàn đắm chìm trong chiến đấu hay không.

Đắm chìm vào đạo của chính nàng ta.

Đây không phải ý nghĩa nàng ta bước vào Nam Hoa luận đạo hay sao.

Mũi kiếm buông xuống, người xem dưới đài lại phát hiện ánh mắt của Tiêu Dao Du thay đổi.

Nàng ta vẫn luôn cà lơ phất phơ, biểu tình cợt nhả cũng không rời khỏi khuôn mặt, bởi vì tác phong hành sự quá không biết xấu hổ, thường xuyên làm cho người ta xem nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta.

Mà giờ khắc này, ánh mắt của nàng ta lại có sự nghiêm túc chưa từng có.

Kỳ Niệm Nhất vừa cảm giác được nàng dường như thấy được lúc Tiêu Dao Du ở Vô Vọng Hải đồng ý cùng nàng điên một phen.

Nàng cũng nở nụ cười.

“Lúc này mới nghiêm túc lên, thực sự là ngươi.”

Mọi người thấy, Tiêu Dao Du giơ tay bấm quyết, thủ thế bấm quyết kia chưa có ai từng thấy, mà ngay khi nàng ta bấm tay niệm thần chú, thì xung quanh vân đài nổi lên một trận cuồng phong, con Kim Bằng trên đầu vai của nàng ta vỗ cánh, xoay chuyển trên không trung, trên người hiện ra một tầng ánh sáng nhạt mỏng manh, trong phút chốc kim quang bùng nổ.

Ngay cả kiếm thế của Ngọc Trùng Cẩm cũng bởi vì một màn này mà có chút đình trệ.

Khi mở mắt ra lần nữa, nơi quan sát thi đấu phát ra tiếng hô ngạc nhiên hết đợt này đến đợt khác.

“Đây là cái gì?!”

“Pháp Tướng Chân Thân? Linh sủng làm sao có thể dùng Pháp Tướng Chân Thân?!”

Phía sau Kim Bằng, một hư ảnh thật lớn màu vàng từ phía sau nó hiện lên, ánh mắt trừng lớn, pháp tướng uy nghiêm, hư ảnh màu vàng che trời, ngay cả kiếm thế kín không kẽ hở của Ngọc Trùng Cẩm cũng bị ngăn cản.

Bình Luận (0)
Comment