Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 242 - Chương 242. Chương 242

Chương 242. Chương 242 Chương 242. Chương 242

Ánh mắt của Trang Quân đen tối không chừng, trong mười sáu người thăng cấp quyết chiến chỉ có tán tu Tiêu Dao Du này xuất thân Tiên Minh chưa bao giờ được chân chính coi trọng, không nghĩ tới nàng ta lại có thủ đoạn như vậy.

Lão ném ra một lá truyền tin phù, rồi nói: “Đi điều tra, nữ tu này rốt cuộc có lai lịch gì.”

Bạc Tinh Vĩ cầm một quả bói toán trong bàn tay đổi tới đổi lui, ánh mắt mờ mịt đi theo mệnh tuyến và ngôi sao dây dưa trước mắt, hội tụ đến trên người Kỳ Niệm Nhất, hắn nhìn không thấy biểu cảm của nàng vào giờ phút này, nhưng ngôi sao bên cạnh nàng không ngừng lập loè, xem ra tâm trạng dường như cũng không bình tĩnh.

Ngọc Trùng Cẩm cười sang sảng một tiếng, phi thân thẳng lên bay vào mây xanh.

Thân pháp của hắn thật là kỳ lạ, nhìn như lắc lư không có kết cấu, lại mỗi một bước đều có thể thuận gió đạp sóng vừa lúc tránh đi công kích của yêu thú, mọi người chỉ thấy hắn lắc lư ở trên không trung, giống như say rượu, lại đi ra một loại quy luật đặc biệt.

“Là ‘Chuyển Lục Bình’.” Kỳ Niệm Nhất thấp giọng nói.

Hồng Quang Bộ của nàng ở chỗ nhanh, mà thân pháp Chuyển Lục Bình thiên về một chữ “biến”, thay đổi thất thường, làm cho người ta hoàn toàn không thể dự đoán bước tiếp theo hắn sẽ xuất hiện ở nơi nào.

“Là thân pháp rất thích hợp với hắn.” Ôn Hoài Du tuy tự xưng là không tập võ, không hiểu bất cứ pháp môn có tính công kích gì, nhưng cái gì hắn cũng biết, thậm chí cái gì cũng có thể dạy, đối với các loại công pháp cũng là thuộc như lòng bàn tay: “Kiếm ý của hắn đột nhiên một chứ ‘biến’, gió vô thường, kiếm cũng vô thường, xác thật đã tới cảnh giới người kiếm hợp nhất.”

Ôn Hoài Du cúi đầu nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất: “Tiểu Tứ, hiện giờ muội đánh với hắn, có mấy phần thắng?”

Đây là Ôn Hoài Du lần đầu tiên đặt Kỳ Niệm Nhất vị trí yếu thế hỏi loại vấn đề này.

Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh nói: “Nhiều lắm là ba phần.”

Hiện tại, nàng muốn thắng Ngọc Trùng Cẩm phải trả cái giá rất lớn.

Khi đánh với An Vương thì cái loại cảnh giới vạn vật trong sáng này có lẽ có thể, nhưng một chiêu kia thì tính không chắc chắn quá lớn, nàng dùng xong hoàn toàn không biết trạng thái của mình thế nào, ở Nam Hoa luận đạo người nhiều mắt tạp, lại là địa bàn của Tiên Minh, nàng hoàn toàn không dám tùy tiện sử dụng.

Ngọc Trùng Cẩm đạp Chuyển Lục Bình, bóng dáng kỳ dị mà bay lượn trên không trung, trường kiếm trong tay đâm nghiêng, dự định đánh bại Pháp Tướng Chân Thân của từng yêu thú.

Bên kia, Sở Tư Niên và Lê Nhạn Hồi hai thân truyền đệ tử của kiếm tu Thái Hư Cảnh, đánh đến kinh thiên động địa.

Đây không chỉ là quyết chiến giữa hai người này, càng là một trận chiến giữa Thanh Liên Kiếm và Cô Sơn Kiếm, giữa Kiếm Tôn và Đạo Tôn.

Quả thật, hai vị tôn giả Kiếm Tôn và Đạo Tôn tất nhiên là không có để trận quyết đấu giữa các tiểu bối vào mắt, nhưng trong mắt người ngoài một trận chiến này của bọn họ đại biểu cho hiện giờ thiên hạ đệ nhất kiếm rốt cuộc thuộc về bên nào.

Có lẽ ở trong mắt của đại năng, cách nói như vậy quả thật có chút buồn cười.

Nhưng hiện tại, cho dù người xem dưới đài hay là hai người đấu pháp trên vân đài, đều là ôm tâm trạng như vậy để tiến hành trận luận đạo này.

Một bên là thế núi nặng nề, một bên khác là trăng sáng thong thả.

Nhạn Minh Kiếm trong tay của Lê Nhạn Hồi giống như một cây roi dài, thân kiếm thon dài mỗi khi đi qua, đều sẽ có tiếng gió hí vang, mà thân kiếm Phàn Minh Nguyệt trong tay của Sở Tư Niên hình như có ánh trăng hiện lên, rõ ràng sáng tỏ.

Không ai biết kiếm chậm như Lê Nhạn Hồi làm sao ngăn cản kiếm phong có thế không thể đỡ của Phàn Minh Nguyệt.

Cũng không ai biết được, ánh trăng từ Phàn Minh Nguyệt Kiếm vì sao cuồn cuộn không dứt như thế.

Khi Lê Nhạn Hồi đặt thanh kiếm nằm ngang, dãy núi Nam Tiêu cũng đang run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment