Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 244 - Chương 244. Chương 244

Chương 244. Chương 244 Chương 244. Chương 244

Đám mây cô độc che khuất mặt trời, ánh trăng ấm áp từ vân đài sáng lên, chiếu vào trong lòng mọi người.

Núi non trùng điệp, bóng cây lay động, làm như đáp lại.

Hai người bọn họ đều không có dùng thêm càng nhiều dạng kiếm thức, chỉ là thuần túy kiếm tâm so đấu.

Nhưng như thế cũng đủ làm cho người ta sợ hãi.

Người tuần tra căng thẳng mà nhìn vân đài, sợ vân đài lại vỡ một lần nữa.

Kỳ Niệm Nhất nhìn Sở Tư Niên không chớp mắt, nụ cười hiếm thấy phát ra từ nội tâm.

Hắn rốt cuộc tìm được kiếm của mình.

Chúc mừng.

Luận đạo phía sau, nàng không nhìn tiếp nữa.

Hai kiếm tu đứng đầu quyết đấu làm cho lòng nàng có cảm giác nàng cần thừa cơ vững vàng tâm cảnh, đột phá Nguyên Anh.

Cần thiết phải lên Nguyên Anh, nàng mới có thể đề cao khả năng thắng Ngọc Trùng Cẩm một chút.

Nàng đưa lưng về phía dòng người mãnh liệt chậm rãi rời đi, lại thấy được một bóng dáng ở cách tiểu viện của mình không xa, dường như đã ở nơi đó chờ nàng rất lâu.

Trên khán đài, mấy vị chưởng giáo xem quyết đấu giữa Thanh Liên Kiếm với Cô Sơn Kiếm, hoàn toàn kìm nén không được kích động trong lòng. Sau một hồi mới phát hiện, Thiên Cơ Tử không biết đã biến mất lúc nào, chẳng biết đi đâu.

Trước sân, một mảnh lá khô lắc lắc rơi xuống, vừa lúc rơi xuống đầu vai của Bạc Tinh Vĩ.

Hắn hình như có cảm giác xoay người nhìn lại, rồi sau đó nhẹ nhàng nhếch môi cười.

“Chờ ngươi thật lâu.”

Mặc dù là bị lá khô rơi xuống một thân, lụa đen che mắt không phân biệt được diện mạo, nhưng Thiên Cơ Tử vẫn đẹp.

Trên người hắn tự mang một loại khí chất vui vẻ, dường như có thể tự nhiên mà hòa hợp nhất thể với cảnh sắc xung quanh, cũng khó trách khi hắn ở Nam Cảnh lại được nhiều cô nương thích như vậy.

Chỉ là lúc ấy không nghĩ tới hắn lại là Thiên Cơ Tử.

Người duy nhất mà Thiên Nhãn của nàng nhìn không thấu.

Kỳ Niệm Nhất đã từng phân tích Thiên Nhãn có khả năng nhìn thấy rốt cuộc là cái gì.

Thân phận trải qua quá khứ trước kia cũng là dấu vết tồn tại trên đời.

Nàng và Thiên Cơ Tử không giống nhau, Thiên Cơ Tử nhìn thấy chính là mệnh, trong mắt nàng nhìn thấy là người.

“Không biết các hạ có việc gì không?” Kỳ Niệm Nhất lạnh nhạt hỏi: “Nếu có chuyện muốn nói với ta, thì ngày ấy ở Lư Tô Thành là được, cần gì phải chờ đến hôm nay.”

Thiên Cơ Tử chậm rãi đi vào đưa cho nàng một quả bói toán, giọng điệu trịnh trọng:

“Ngày ấy ở Lư Tô Thành, thời cơ chưa tới, nhưng hôm nay thời cơ vừa lúc.”

Quả bói toán lạnh lẽo hơi có chút trọng lượng, nắm ở trong tay nặng trĩu.

Kỳ Niệm Nhất chợt lạnh giọng nói: “Ta thật sự rất phiền cách nói chuyện thần thần thao thao này của các ngươi.”

Bạc Tinh Vĩ thấp giọng cười: “Nói chuyện với ta thật sự là một chút lễ nghĩa cũng không có, là đoán chắc ta sẽ không tổn thương tới ngươi sao.”

Kỳ Niệm Nhất lãnh nhạt nói: “Ngài đây còn gọi là sẽ không tổn thương? Không phải ngài đã ra tay ở hai mươi năm trước rồi sao.”

Nàng có chút không kiên nhẫn, nhưng cũng biết Thiên Cơ Tử đưa tới cửa như vậy, đúng là một cơ hội tốt ngàn năm có một.

“Đi đâu nói chuyện?”

Bạc Tinh Vĩ chuyên chú mà nhìn nàng: “Ngươi quyết định là được.”

Kỳ Niệm Nhất vẽ một vòng tròn, chỉ vào tiểu viện của mình: “Không ở đây, chỗ nào đều được.”

Phải thừa dịp đại sư huynh còn chưa trở về mang người này đi.

Đại sư huynh chắc là càng không muốn nhìn thấy Thiên Cơ Tử hơn nàng.

Tiếng nói vừa dứt, nàng chợt cảm giác được Bạc Tinh Vĩ đặt tay lên bả vai của nàng, thấp giọng nói: “Vậy thì thất lễ.”

Kỳ Niệm Nhất còn chưa kịp lên án mạnh mẽ, chợt cảm giác trời đất quay cuồng nối gót mà tới, nàng cảm thấy tất cả cảnh sắc trước mắt đều trở nên mông lung, thanh âm và bóng người ở gần xa đều bị áp súc thành một đường, trong nháy mắt bọn họ cũng đã đến đỉnh núi của núi Nam Tiêu.

Bình Luận (0)
Comment