Đây chính là thuật “Thốn Địa” Long Môn đại năng hay sao.
Hơn một nửa vân đài và khán đài của Nam Hoa luận đạo đều ở sườn núi, phường thị tập trung ở thôn xóm dưới chân núi, so sánh với đỉnh núi thì ít có ai lui tới hơn nhiều.
Nơi đó chỉ có một chỗ sân đơn sơ.
Nhưng sân này bởi vì có một người tồn tại mà có vẻ không chỗ nào không đẹp.
Diệu Âm ngồi ở trong viện, trên bàn đá trước mặt đặt một cái tinh bàn thật lớn, trên tinh bàn có ánh sáng lập loè, là mấy trăm cái lõi linh quặng dùng để làm ngôi sao, chiếu vào phía trên tinh bàn, mà đầu ngón tay của Diệu Âm đang vẽ trên không, không biết đang vẽ cái gì.
Nghe được có tiếng động, nàng ta nghe tiếng đứng lên, thấy Kỳ Niệm Nhất đầu tiên là vui mừng rồi sau đó lại có chút do dự, không dám bước lên.
Bạc Tinh Vĩ cười khẽ nói: “Diệu Âm là đệ tử của ta.”
Hắn giơ tay gọi Diệu Âm lại đây, nói khẽ với Kỳ Niệm Nhất: “Nàng không muốn nói quan hệ với ta ra là sợ sau khi ngươi biết được sẽ không muốn tiếp xúc với nàng nữa. Tuy Diệu Âm là đệ tử của ta, lại không liên quan đến việc của năm đó, nàng là thiệt tình——”
Kỳ Niệm Nhất giơ tay cắt lời, lạnh nhạt nói: “Việc của ngươi và ta, ta sẽ không liên lụy đến người vô tội.”
“Huống hồ.” Kỳ Niệm Nhất nghiêng đầu thản nhiên nhìn hắn một cái: “Ta cũng là thiệt tình thích nàng.”
Diệu Âm mới vừa đi tới nghe câu nói như thế, trong mắt xẹt qua vẻ cảm động, da mặt ửng đỏ.
Phi Bạch đi theo phía sau Kỳ Niệm Nhất thấy một màn này, bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Luôn cảm thấy mình dường như chủ yếu chắc là đề phòng nữ tử mới đúng.
Sau khi dẫn nàng vào sân, Bạc Tinh Vĩ bảo Kỳ Niệm Nhất ngồi xuống trước tinh bàn, rồi sau đó nói: “Không hỏi ta mời ngươi đến đây là muốn làm gì?”
Kỳ Niệm Nhất lắc đầu: “Ngươi muốn làm gì thì không liên quan đến ta, chỉ là bởi vì ta có chuyện muốn hỏi ngươi cho nên mới đi theo ngươi tới đây.”
Bạc Tinh Vĩ bật cười.
Hắn phủi phủi tay áo, móc rất nhiều hộp đồ ăn từ trong túi giới tử ra xếp từng hộp một trên bàn, bên trong đựng đầy kim ngọc tô, sủi cảo tôm, củ mài mứt bánh táo, hoa quế cán đường, sau đó Diệu Âm bưng một bình trà sữa bò đun sôi lên, rót cho mỗi người một ly, mùi thơm ngọt ngào ấm áp tràn ngập.
Kỳ Niệm Nhất đảo mắt qua nhìn những hộp đồ này cũng cảm thấy lượng đường trong máu của mình tăng vọt.
Vẻ mặt của nàng có chút cạn lời, bị Bạc Tinh Vĩ bắt giữ được, hắn mím môi cười, ngại ngùng mà nói: “Khẩu vị của ta thiên ngọt.”
Kỳ Niệm Nhất dừng một chút: “Cảm nhận được.”
Đã không phải thích ngọt bình thường.
Động tác này Bạc Tinh Vĩ hơn nữa có Diệu Âm ở một bên, ngược lại giảm bớt một ít lòng phòng bị của nàng.
Sau khi đưa trà sữa bò lên thì Diệu Âm rời đi, Bạc Tinh Vĩ trầm ngâm một lát, mặt mày có chút chua xót: “Thật ra hôm nay tìm ngươi chỉ là muốn hỏi một vấn đề. Để báo đáp thì ngươi hỏi ta bất cứ vấn đề gì, ta đều sẽ nói hết, ta chỉ cần biết đáp án của chuyện kia.”
Vụ mua bán này ngược lại là rất có lời, Kỳ Niệm Nhất lập tức nói: “Ngươi cứ hỏi.”
Bạc Tinh Vĩ hít sâu một hơi, tiếng nói có một chút run rẩy, nhưng hắn nỗ lực mà giữ bình tĩnh, hơi hơi nghiêng đầu, có chút quái dị mà nhìn về phía không khí không có ai tồn tại, nghiêm mặt nói: “Vị này cũng mời ngồi xuống đi.”
Trái tim của Kỳ Niệm Nhất đột nhiên chậm một nhịp.
Nàng lấy khí thế sét đánh nắm lấy chuôi kiếm rút kiếm ra khỏi vỏ, trong nháy mắt kiếm phong cũng đã tập kích lên cổ của Bạc Tinh Vĩ.
Nơi hắn nói chuyện cũng không người, nhưng Phi Bạch đứng ở nơi đó.
Hắn vậy mà lại có thể thấy Phi Bạch?!
Phi Bạch cũng vô cùng ngạc nhiên.
Hắn thức tỉnh từ trong kiếm, ba trăm năm qua, người nam nhân này là người đầu tiên có thể thấy hắn ngoại trừ kiếm chủ ra.