Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 246 - Chương 246. Chương 246

Chương 246. Chương 246 Chương 246. Chương 246

Trường kiếm cắt vỡ làn da của Bạc Tinh Vĩ, để lại một một vết máu ở trên cô hắn.

Hắn chỉ là giơ tay nhẹ cọ qua, than nhẹ một tiếng: “Sau này cũng không nên không chịu nổi thử thách như vậy.”

Ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất vô cùng lạnh lùng, mũi kiếm đè xuống một tấc, lòng bàn tay treo lôi quang, lạnh giọng nói: “Ngươi đối với lời nói của mình vô cùng khẳng định, ngươi hoàn toàn không phải đang thử.”

Bạc Tinh Vĩ bất đắc dĩ: “Được thôi, ta quả thật thấy được hắn. Hoặc là nói, không thể hoàn toàn gọi là thấy được.”

Hắn nói xong, trực tiếp gỡ lụa đen che mắt xuống ném ở trên bàn.

Kỳ Niệm Nhất ngạc nhiên phát hiện hai mắt của hắn là một mảnh thuần đen, tính cả tròng trắng mắt đến tròng đen đều là một mảnh màu đen nhánh, nếu nhìn kỹ thì còn có thể phát hiện đáy mắt của hắn có ánh sáng mơ hồ hiện lên chậm rãi di chuyển ở trong mắt.

Lúc trước nàng cảm giác không sai, Thiên Cơ Tử thật sự không nhìn thấy.

Kỳ Niệm Nhất: “Ngươi đây không phải trời sinh đúng không.”

Bạc Tinh Vĩ nhẹ giọng giải thích: “Tất nhiên không phải. Nhìn trộm thiên mệnh tiết lộ thiên cơ luôn phải trả cái giá lớn. Thật ra cũng còn tốt, ta trả giá chỉ là một đôi mắt, Thiên Cơ Tử đời trước và đời trước nữa thì ngay cả mạng cũng không còn.”

Kỳ Niệm Nhất thế mới biết, thì ra Thiên Cơ Tử của Quỷ Cốc là một chức vị mà không phải tên, mỗi một người kế nhiệm đều sẽ bị gọi là Thiên Cơ Tử.

Bạc Tinh Vĩ hơi gật đầu với Phi Bạch: “Thứ mà ta nhìn thấy là quỹ đạo và mệnh tuyến của mỗi người.”

Hắn nắm lấy một lõi linh quặng vẩy vào tinh bàn, lõi linh quặng rất nhỏ, tinh mịn mà vẩy xuống giống như trời sao rơi xuống, ở trên tinh bàn tối đen rơi xuống một tia sáng bạc.

Trên tinh bàn có khắc thượng mười hai cung, lõi linh quặng bị tùy tiện vẩy xuống sau, lại quỷ dị mà nối liền thành một đường dài uốn lượn quanh co.

Kỳ Niệm Nhất và Phi Bạch thò lại gần xem, lại hỏi: “Đây là mệnh tuyến của ta và hắn?”

Bạc Tinh Vĩ lắc đầu: “Đây là mệnh tuyến của một tiểu đồng quét dọn dưới chân núi. Mệnh tuyến của hai người có ảnh hưởng quá sâu đối với sự vận hành của thế giới này, nếu không cần thiết thì hiện giờ ta sẽ không dễ dàng bói toán.”

Hắn ngẩng đầu, cười khẽ: “Đây là nguyên nhân vì sao ta có thể thấy hắn.” Hắn chỉ vào Phi Bạch: “Nếu không đoán sai thì hắn chắc là linh thể đúng không?”

Kỳ Niệm Nhất trầm mặc gật đầu.

“Kỳ lạ, tuy là linh thể, nhưng hắn lại cũng có mệnh tuyến và quỹ đạo thuộc về mình rất rõ ràng, cho nên ta mới có thể thấy hắn.” Bạc Tinh Vĩ chỉ vào đôi mắt màu đen của mình rồi nhẹ giọng nói: “Hiện tại hai mắt này của ta cũng chỉ có thể nhìn thấy cái này.”

Kỳ Niệm Nhất không biết nên nói cái gì, nàng lại lần nữa ngồi trở lại phía trước tinh bàn, suy nghĩ rồi nói: “Đây là lựa chọn của chính ngươi sao?”

Vì đo lường tính toán mệnh đồ trả cái giá lớn như vậy là lựa chọn của chính hắn sao?

“Nếu là như thế, vậy không cần hối hận.”

Nụ cười trên mặt của Bạc Tinh Vĩ sâu hơn: “Khó trách Diệu Âm thích ngươi như vậy, nói chuyện với ngươi thật sự làm cho người ta rất thoải mái.”

Lông mi của hắn nhẹ rũ xuống, suy tư một lát rồi nói: “Kế tiếp, cho dù ngươi hỏi ta bất cứ vấn đề gì, ta đều sẽ trả lời ngươi. Ngươi chỉ cần trả lời vấn đề này của ta.”

—— “Ngươi có biết Ẩn Tinh không?”

Kỳ Niệm Nhất sửng sốt: “Không có, ta chưa từng nghe tên này. Là người hay vật?”

Khi Phi Bạch nghe được tên này là tay run lên, hắn cảm giác có chút ấn tượng, nhưng tất cả đều giấu trong trí nhớ mà hắn mất đi, không thấy chân dung.

Hắn yên lặng từ không trung bay xuống ngồi bên cạnh Kỳ Niệm Nhất, nắm lấy tay nàng.

Nàng cũng không quay đầu lại cầm lấy tay hắn.

Lòng bàn tay mềm ấp có vết chai dày rõ ràng là nhiều năm luyện kiếm để lại, làm cho người ta cảm thấy vô cùng yên tâm.

Bình Luận (0)
Comment