Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 247 - Chương 247. Chương 247

Chương 247. Chương 247 Chương 247. Chương 247

Vẻ mặt của Bạc Tinh Vĩ rõ ràng ảm đạm xuống: “Ngay cả ngươi cũng không biết sao.”

Hắn vê một miếng bánh củ mài mứt táo nhai kỹ nuốt chậm mà ăn, lại chỉ có thể nếm được vị chua xót nhàn nhạt.

“Là người.” Hắn duỗi tay lau đi mảnh vụn bên miệng: “Nàng… Là người cuối cùng phải bị hiến tế trong tinh bàn đo lường bói toán.”

Kỳ Niệm Nhất chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ chính thức mà nhắc tới hai chữ hiến tế này.

Thanh âm của Bạc Tinh Vĩ hạ xuống rất thấp, ánh mắt nhu hòa như là đang tìm một ít hồi ức tốt đẹp: “Nàng giống như ngươi rất thích kiếm, nhưng lại cả đời cũng chưa có thể cầm kiếm.”

Động tác của Kỳ Niệm Nhất dừng lại.

Đây giống với những gì mà nữ tu kia trải qua mà nàng nhìn thấy trong mộng.

“Không giống nhau chính là nàng không có thông minh như ngươi, cũng không có may mắn như ngươi.” Bạc Tinh Vĩ bình tĩnh nói: “Ngươi có Thương Hoàn và Mặc Quân bảo vệ người, có sư huynh ra sức lôi ngươi ra khỏi vũng bùn của vận mệnh.”

“Nhưng nàng không giống vậy, nàng đang ở trong bóng tối khắp nơi đều là lòng người hắc ám.”

Bạc Tinh Vĩ: “Ngươi chắc là không thể hiểu được cái loại tuyệt vọng này. Sau khi hai mươi tuổi mới biết được sư môn nuôi lớn nàng là vì muốn đưa nàng đi hiến tế, tất cả mọi người đang chờ nàng đi chịu chết.”

Kỳ Niệm Nhất quả thật không thể hiểu được.

Nói đến cũng châm chọc, mệnh đồ của nàng ở hai mươi năm trước đã bị viết xuống, nhất định phải hiến tế mà chết. Nhưng lại có người đã ra sức đưa nàng ra khỏi vận mệnh như vậy khi nàng chưa sinh ra.

Phụ thân, sư tôn, còn có các sư huynh, và bản thân nàng.

Nói như thế thì mệnh của nàng cũng là may mắn trong bất hạnh.

Bạc Tinh Vĩ gian nan nói: “Xin lỗi, nói với ngươi nhiều như vậy. Ngươi chắc là người có hy vọng biết được nàng đi đâu nhất, nếu ngươi cũng không biết thì…” Bạc Tinh Vĩ ngừng thật lâu, cuối cùng yết hầu lăn lộn một cái rồi mới nói: “Hôm nay đã làm phiền.”

Hắn muốn đứng lên tiễn khách, lại nghe Kỳ Niệm Nhất vừa hỏi: “Nàng là gì của ngươi?”

Bạc Tinh Vĩ suy nghĩ một chút, mím môi nói: “Thật ra cũng không coi như là người nào, gặp mặt một lần mà thôi. Trước kia nàng cho ta một miếng bánh hoa quế, mời ta uống một chén trà sữa bò, ta cảm thấy ăn rất ngon cho nên muốn điều tra rõ một ít chân tướng, chỉ thế mà thôi.”

Nghe lời này của hắn, Kỳ Niệm Nhất vốn đã đứng lên lại ngồi xuống.

“Ta đã thấy nàng.” Nàng nói: “Tuy rằng thực không thể tưởng tượng, nhưng ta đúng là từng gặp nàng trong mộng.”

Trong nháy mắt này, đôi mắt đen nhánh của Bạc Tinh Vĩ sáng lên trong một cái chớp mắt.

Giọng điệu của hắn cũng kích động lên: “Đây quả thật là có khả năng, bởi vì ——”

Hắn do dự một lát, không nghĩ tới Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh mà tiếp nhận câu chuyện: “Bởi vì chúng ta đều là một bộ phận của Bạch Trạch đúng không?”

Bạc Tinh Vĩ có chút ngạc nhiên: “Ngươi đã biết rồi.”

Kỳ Niệm Nhất: “Ta đã từng nghĩ tới rất nhiều lần, vì sao là ta, ta rốt cuộc có bản lĩnh đặc biệt gì có thể khiến cho Thâm Uyên ngủ đông hai mươi năm, ta cũng không phải sư tôn có thể trực tiếp đánh phục bọn họ. Nếu không phải có cái gì đặc biệt thì chỉ có thể là thể chất đặc biệt này của ta, người bình thường chắc là không thể cất chứa hai mắt của Bạch Trạch.”

“Mà các ngươi cũng là dựa vào điểm này, để suy tính mỗi lần nên hiến tế ai đúng không?” Kỳ Niệm Nhất lạnh lùng mà nhìn thẳng vào hắn.

“Có thể nói như vậy, nhưng có một vấn đề.” Bạc Tinh Vĩ nhăn mày: “Trong bảy người bị hiến tế, nàng là một ngoại lệ duy nhất.”

“Đây là vì sao?”

Bạc Tinh Vĩ cười khổ: “Đây là chân tướng mà ta muốn làm rõ.”

“Ta vẫn luôn cảm thấy, sư tôn của ta cũng chính là Thiên Cơ Tử đời trước… khi suy đoán một người hiến tế đời trước, đo lường bói toán sai.”

Bình Luận (0)
Comment