“Chỉ như thế?”
Kỳ Niệm Nhất khó hiểu hỏi: “Vậy ngươi còn có cách nào khác sao?”
Phi Bạch vô cảm xoay người, nắm tay Kỳ Niệm Nhất không buông, miệng lại nói: “Không có, như vậy cũng khá tốt.”
Không nghĩ tới nàng ngay cả mấy lời cầu cầu hôn cũng đều đã nói ra nhưng trên thực tới những chuyện này lại không biết phải làm thế nào.
Thôi thì cũng bình thường, tuổi nàng còn nhỏ, chưa hiểu rõ tình ái.
Những ngày sau còn dài.
Nghĩ thế, hắn nắm tay Kỳ Niệm Nhất, lại còn nắm thật chặt thêm chút nữa.
Đường núi quanh co khúc khuỷu, nếu có người nhìn lại cũng chỉ thấy mỗi dáng người hơi hơi cô đơn của Kỳ Niệm Nhất.
Nhưng tự nàng biết, linh lực của Phi Bạch đang truyền vào lòng bàn tay của nàng.
Nàng cùng kiếm của nàng đi đến tận cùng núi non, vĩnh viễn sẽ không cô độc.
…….
Khi trở về nơi ở, nàng lần lượt đóng kín cửa ra cùng cửa sổ, xong bày ra trong viện một cái kết giới đơn giản, để lại lời nhắn cho Ôn Hoài Du, lúc này nàng mới buông Phi Bạch trong tay ra.
Cách đó không xa, bên phía vân đài gió vẫn đang nổi từng trận.
Tuy nàng đã nói xong chuyện với Thiên Cơ Tử trên đỉnh núi, nhưng ba tràng đấu pháp bên này vẫn còn chưa kết thúc.
Linh áp đáng sợ hết đợt này đến đợt khác khiến người xem kinh ngạc không thôi, đặc biệt là tràng đấu của hai trận pháp sư là Tạ Thiên Hành với Lục Thanh Hà, át chủ bài lũ lượt không ngừng cùng với những màn đấu pháp xuất sắc mãn nhãn, đúng là quá có sức hấp dẫn.
Nhưng những điều này không liên quan đến Kỳ Niệm Nhất.
Tâm cảnh với linh lực đều đã đến giai đoạn thích hợp nhất.
“Cầu nguy hiểm” đã vượt.
Nàng muốn kết anh.
Áp trận thạch xếp thành Thất Tinh Liên Châu nằm rải rác trong viện, kết giới được dựng lên, cô ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, cảm nhận được linh lực trong cơ thể đang không ngừng chuyển động, linh lực ẩn chứa trong Kim Đan tròn trịa lộng lẫy trong khí hải cứ bành trướng rồi co rút lại.
Linh lực nhợt nhạt trong cơ thể nàng sôi trào thành ngọn lửa, sau khi bị đè ép đến cực hạn, dần dần biến thành một làn sóng linh lực dâng trào, cuối cùng từ màu tái nhợt, biến thành màu trắng xám xong lại lộ ra một màu đỏ tím nhàn nhạt.
Những màu sắc hỗn tạp hòa quyện, khí tức quanh người Kỳ Niệm Nhất lẫn vào trong kiếm khí, nàng giống như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa sóng to gió lớn, ở trong mưa rền sấm dữ vẫn cố gắng giữ vững sự ổn định của mình.
Nghìn cân treo sợi tóc.
Mà lúc này, ba tràng đấu pháp kịch liệt đều đã đi đến giai đoạn gay cấn nhất.
Người ở Thương Hoàn, Thanh Liên kiếm phái, đệ tử Cô Sơn, còn có nhân sĩ nhiều không đếm xuể của Thiên Minh, những người xem ở đây đều ngại rằng hai mắt mình không đủ dùng, lại bực Tiên Minh an bày không hợp lý, sao lại để cho mấy trận thi đấu này diễn ra một lượt cơ chứ.
Khúc Vi nhìn thân ảnh Tiêu Dao Du đang gian nan kiên trì trong gió lốc vô tận, ngơ ngẩn nói:
“Trước đây chưa từng gặp qua dáng vẻ này của nàng ấy.”
Ở Vô Vọng Hải, mặc dù Tiêu Dao Du là người đầu tiên tán thành ý tưởng điên rồi của Kỳ Niệm Nhất, nhưng trong ấn tượng của mọi người, trận chiến ở Vô Vọng Hải từ đầu đến cuối đều do Kỳ Niệm Nhất chủ trương, từ lập kế hoạch đến quyết chiến, Kỳ Niệm Nhất là người bỏ công nhiều nhất.
Không ai nhận ra một người nhát gan nhanh nhão như Tiêu Dao Du, hễ thấy chuyện liền chạy trước tránh nguy hiểm, lại đóng vai trò lớn đằng sau chuyện đấy.
Trước giờ ấn tượng của mọi người đối với nàng vẫn luôn mơ hồ.
Mặc dù đã thắng tám trong bốn trận quyết chiến nhưng mọi người đều chỉ cho rằng là do nàng may mắn.
Vận khí là yếu tố rất quan trọng trong Nam Hoa luận đạo, có không ít người tham dự mạnh mẽ như Minh Nhiên với Minh Lạc, đều gặp phải cường địch rồi bị loại sớm trước khi tiến vào vòng quyết chiến.
Hiện tại trong mấy người này, Kỳ Niệm Nhất đã đối mặt với Mộ Vãn, Ngọc Trọng Cẩm đối chiến với huynh trưởng của hắn, Lục Thanh Hà đấu với Minh Lạc, còn Sở Tư Niên với Tạ Thiên Hành tuy không gặp đối thủ cường thế nhưng biểu hiện của bọn họ trên vân đài cũng đã đủ chinh phục người xem.