Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 253 - Chương 253. Chương 253

Chương 253. Chương 253 Chương 253. Chương 253

Chỉ có Tiêu Dao Du dường như từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ cà lơ phất phơ không thèm để ý, mỗi lần đấu pháp lại thả linh sủng, bị rượt đuổi thì lại chạy tán loạn.

Không ai biết nàng lấy đâu ra nhiều linh sủng đến vậy, cũng không biết làm sao nàng có thể điều khiển chúng cùng lúc, thậm chí còn để cho bọn nó lộ ra chân thân.

Chân thân của Kim Bằng nguy nga, bên kia là một con Tam Vĩ Bạch Hồ, hư ảnh khổng lồ đang lay động sau lưng nó, ba chiếc đuôi xù xù, mỗi một cái đều có linh căn thiên phú khác nhau, có thể dùng tam hệ pháp quyết băng hỏa kim cùng một lúc.

Những hỏa cầu lớn còn hơn khuôn mặt người liên tiếp đánh úp về phía Ngọc Trọng Cẩm.

Chân thân của một trong ba con linh sủng đã bị phá vỡ, vây kín ba mặt không thể duy trì được nữa, Tiêu Dao Du biết mình không thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Nàng thầm mắng một tiếng: “Chẳng lẽ linh lực của Nguyên Anh là vô tận sao!”

Không ngờ Ngọc Trọng Cẩm đứng cách đó không xa lại nghe được những lời này, thật sự nghiêm túc trả lời: “Thật sự có thể, chờ ngươi kết anh thì sẽ biết.”

Tiêu Dao Du chán nản.

Người xem bên phe Tiên Minh dưới khán đài cũng nôn nóng không thôi.

“Vì sao thiếu gia đang đấu pháp mà còn có tâm tình giải đáp thắc mắc của đối thủ nữa chứ!”

Có người an ủi nói: "Tiểu thiếu gia của chúng ta từ trước đến nay chính là như vậy, tập làm quen đi."

Trên thân Hạo Nhiên Kiếm của Ngọc Trọng Cẩm phủ ba lớp tuyết dày, là do khí lạnh băng vĩ của Bạch Hồ quét qua, luồng khí lạnh này tràn thẳng lên từ tay phải của hắn, khiến nửa người của hắn đều bị đóng băng.

Hắn không thèm để tâm, lắc lắc cánh tay phải, băng vỡ rơi lả tả, rồi dùng tay trái đâm vào hư ảnh chân thân của Bạch Hồ trên không trung.

Lại một pháp tương chân thân khác bị phá vỡ.

Lúc này Tiêu Dao Du chỉ còn dư lại một linh sủng cuối cùng.

Kim Bằng vỗ cánh bay vút lên trời.

Tiêu Dao Du khẽ cắn môi, mặt mày tái nhợt, lần nữa lại kết một cái quyết mà chưa từng ai thấy trước đây.

Thế mà thân ảnh Kim Bằng lại dần dần mờ nhạt đi, pháp tương hư ảnh của nó đâm thẳng về phía Tiêu Dao Du, cùng Tiêu Dao Du hợp nhất thành một thể.

Gần như ngay lập tức, toàn thân Tiêu Dao Du được bao phủ bởi kim quang của Kim Bằng.

“Đây là công pháp gì đây…. Ta chưa từng gặp qua.”

“Năng lực của linh sủng có thể được truyền đến trên người chủ nhân của nó sao?”

“Nghe nói ngàn năm trước từng xuất hiện linh tu nhất mạch có công pháp như vậy, nhưng linh tu nhất mạch đã biến mất gần một ngàn năm.”

Sắc mặt ba vị chưởng giáo trên khán đài trên mây đều âm trầm, đặc biệt là Trang Quân đang nắm chặt tay ghế tựa, dường như muốn bẻ gãy tay ghế tựa.

“Dung Hồn, dùng pháp môn chủ chốt của Thất Tinh Môn, chiêu thức này khá đáng sợ đó.”

Thư Thần Quân có chút lo lắng: “Tốt nhất là ngươi đi sơ tán người xem đi, ta sợ nó sẽ ảnh hưởng đến người khác.”

Sắc mặt Trang Quân âm trầm bất định, hắn tưởng rằng tiểu thiếu gia nhà mình đã lôi ra được đối thủ khó đối phó nhất, nhưng không nghĩ tới người này cũng khó chơi như vậy, nhìn uy lực của chiêu này thì rất có khả năng cũng sẽ bị thương.

Trong mắt Ngọc Trọng Cẩm lướt qua một tia kinh ngạc, sau đó lại càng hưng phấn, nhảy lên cao rồi vung kiếm thẳng xuống.

Bầu trời trên dãy núi Nam Tiêu lại tối sẫm.

Lục Thanh Hà với Tạ Thiên Hành bên kia cũng đang đấu pháp đủ dạng đủ kiểu khiến người xem hoa cả mắt, nhìn cũng chẳng kịp.

Dường như tất cả những cao thủ trận pháp sư đều đến đây xem trận đấu này, có thể nói đây là màn trình diễn mẫu mực dành cho các trận pháp sư xem chiến.

Có người lẩm bẩm nói: “Bọn họ bày trận thủ pháp có thể nói là xuất thần nhập hóa.”

“Trước đây không phát hiện thủ đồ của Thương Hoàn lại mạnh như vậy, lúc trước Lục sư huynh đối phó với Minh Lạc cũng không tốn sức như vậy.”

Bình Luận (0)
Comment