Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 254 - Chương 254. Chương 254

Chương 254. Chương 254 Chương 254. Chương 254

Toàn thân Tạ Thiên Thành bị mảng sáng tối mờ ảo của trận bàn bao vây.

Cho đến nay Lục Thanh Hà là trận pháp sư mạnh nhất mà hắn gặp được.

Sức mạnh của Lục Thanh Hà không phải nằm ở chỗ nắm giữ nhiều trận pháp, tất hiên đây cũng là điểm chiến thắng mấu chốt của trận pháp sư khi tham chiến, nhưng điểm đáng sợ nhất của Lục Thanh Hà chính là phương thức xuất trận quỷ thần khó lường của hắn ta.

Tạ Thiên Thành chưa bao giờ gặp người có thể đem hỏa trận có lực công kích mạnh nhất dùng như một trận pháp di chuyển chậm, cũng chưa từng gặp trận đầm lầy ám đạo lại để trên đầu người chỉ vì muốn che khuất tầm nhìn.

Cách sử dụng những trận pháp cơ bản như vậy khiến Tạ Thiên Thành ăn không ít mệt, mà trừ những trận pháp cơ bản này, Lục Thanh Hà còn nắm giữ khá nhiều trận pháp cấp cao.

Cảnh giới tu vi của Lục Thanh Hà cao hơn hắn quá nhiều, tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, thật sự có thể giống như Ngọc Trọng Cẩm nói, linh lực vô tận không thể dùng hết.

Mà linh lực của Tạ Thiên Thành đã không còn đủ để trụ thêm nữa.

Lão nhân vẫn luôn không ngừng thúc giục trong đầu hắn: “Ngươi mau động thủ đi chứ!”

Tạ Thiên Thành nhắm nghiền mắt lại.

Hắn thầm niệm pháp quyết, khi thi triển chiêu thức này, khí huyết trong người cuồn cuộn khiến hắn kìm không được phun ra một ngụm máu tươi.

Đệ tử Thương Hoàn trên khán đài đều trở nên lo lắng.

“Tiểu sư huynh bị thương rồi.”

Trên vân đài bỗng nổi mây mù, là ảo trận Tạ Thiên Thành vẫn thường hay dùng, đây là ảo trận hoàn mỹ nhất của hắn, tính mê hoặc cực cao. vừa rồi hắn đã lừa người xem dưới khán đài mấy lần rồi, huống chi trong đó còn có cả Lục Thanh Hà.

Lư Thu Đồng nheo đôi mắt: “Kỳ quái, sao tiểu sư huynh lại thi triển ảo trận, huynh ấy định làm gì đây?”

Những người khác dưới khán đài cũng không rõ nguyên do.

Chiêu ảo trận đó của Tạ Thiên Thành là thủ pháp siêu tuyệt, thậm chí còn che chắn tầm nhìn của vài vị chưởng giáo trên mây, khiến bọn họ không thể nhìn thấy rõ trên vân đài đang xảy ra chuyện gì.

Dư Đông Phong thở dài: “Những người trẻ tuổi này thật sự không khiến người khác bớt lo được.”

Bình phán viên đi lên xin chỉ thị, xem có cần dừng đấu pháp không, Dư Đông Phong xua xua tay: “Thôi, tiếp tục đi, bọn họ cũng chẳng vi phạm quy định nào cả.”

Mà giờ phút này trên vân đài Lục Thanh Hà lại lộ ra ánh mắt kinh hãi.

Bởi vì những trận bàn được Tạ Thiên Hành thi triển đều đã biến mất, hoàn toàn ẩn sâu trong không khí, vô tung vô tích.

Nhưng Lục Thanh Hà biết những trận bàn đó không có biến mất, chỉ là thông qua phương thức nào đó biến mất mà thôi, trận bàn vẫn đang ở bên cạnh hắn, chỉ cần hắn động đậy đều có thể sẽ giẫm phải bẫy rập của trận bàn.

Tay Lục Thanh Hà siết chặt thành nắm đấm, sau khoảnh khắc kinh hãi ngắn ngủi, trong mắt dần dần bị lửa giận chiếm cứ.

“Ngươi vậy mà lại chơi chiêu này.”

Lục Thanh Hà trầm giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết tại sao trận pháp sư chúng ta lại coi ẩn trận là rác rưởi sao?”

Tạ Thiên Hành nhắm chặt mắt lại, khàn giọng nói:

“Xin lỗi Lục tiền bối nhưng trận đấu pháp này ta nhất định phải thắng.”

Lục Thanh Hà vuốt những sợi tóc tán loạn trên trán, để lộ đôi mắt như ngôi sao lạnh lẽo.

Bất luận đang ăn hay đang đấu pháp hắn đều giữ dáng vẻ buồn bã ỉu xìu, phàn nàn buồn ngủ cả ngày, chỉ mong Nam Hoa luận đạo nhanh kết thúc để trở về ngủ. Rõ ràng là người có cảnh giới tu vi cao nhất ở đây nhưng lại không hứng thú với danh hiệu đầu bảng, nói chỉ cần lọt vào ba người dẫn đầu rồi lấy được phần thưởng là đủ, dù nhận được gì cũng không quan trọng.

Một người không có tinh thần như vậy, mà giờ phút này trong mắt lại hừng hực lửa giận.

Khép ba ngón tay lại, Lục Thanh Hà thu hồi lại toàn bộ trận pháp mình đã tung ra trước đó, thay thế bằng một trận mới, ánh mắt sáng rực:

Bình Luận (0)
Comment