Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 255 - Chương 255. Chương 255

Chương 255. Chương 255 Chương 255. Chương 255

“Ngươi muốn dùng ẩn trận đấu với ta, vậy thử xem.”

Tạ Thiên Hành giãy giụa do dự một hồi, nhưng cuối cùng hắn vẫn làm chuyện này dưới sự thúc giục của lão nhân.

Sau khi đem tất cả trận bàn của mình ẩn giấu hết, hắn như được đại xá, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cái này là được ăn cả ngã về không.

“Thực xin lỗi Lục tiền bối, trận đấu pháp này ta nhất định phải thắng.”

Lão nhân trong đầu hắn dậm chân: “Đừng nghe hắn nói bậy! Rác rưởi gì chứ, ngàn năm trước bọn ta đều đánh như vậy! Hơn nữa, hiện tại hắn ở Thượng Dương Môn nhất tông đều là toàn viên trận pháp sư, đương nhiên quy củ trận pháp sư đều là do bọn họ định đoạt, chờ sau khi ngươi thấy Long Môn, có thể khai tông lập phái, hoặc là ở lại Thương Hoàn hồi sinh pháp sư nhất mạch, đến lúc đó quy củ muốn sửa thế nào còn không phải do ngươi định đoạt chắc.”

Tạ Thiên Thành gầm nhẹ: “Đừng nói nữa!”

Tất nhiên lão nhân sẽ không nghe lời, lão lại nói tiếp: “Cảnh giới của hắn vượt xa ngươi, thậm chí nghiên cứu trận pháp cũng sâu hơn ngươi nhiều. Tiểu tử này là một thiên tài chân chính, hiện giờ ngươi nếu chỉ dựa vào trận pháp bình thường rất khó để thắng hắn. Ngươi còn muốn đi Bồng Lau Tiên Trì không? Ta nói cho ngươi biết, trong Bồng Lai Tiên Trì có một thứ rất quan trọng, ngươi nhất định phải lấy được.”

Không phải hắn không hiểu ý của lão nhân.

Nhưng ở nơi như Nam Hoa luận đạo này, hắn càng muốn giống như mọi người, cạnh tranh cao thấp với đối thủ của mình một cách quan minh chính đại.

Chứ không phải như bây giờ, ẩn trận đấu pháp.

Trong trận đấu của pháp sư, người ẩn trận bị coi là kẻ ám sát.

Trận đấu pháp giữa các pháp sư chính là đem trận bàn của mình phóng ra, đối thủ dùng suy nghĩ của bản thân để thi trận, tìm kiếm giải pháp, quyết đấu giữa trận pháp sư thiên về ý nghĩ dùng trận cũng như số lượng trận đồ nắm giữ.

Nếu vậy ẩn trận không đại biểu cho ta cùng ngươi đấu pháp mà là ta tới để giết ngươi.

Mấy trăm năm trước, trận pháp sư nhất mạch do Thượng Dương Môn dẫn đầu đã cấm hoàn toàn phương pháp ẩn trận.

Bởi vì năm đó có mấy trận pháp sư dùng ẩn trận chi thuật lập một tổ chức ám sát, tàn sát những trận pháp sư trẻ tuổi có thiên phú nhưng tu vi lại không tinh thâm, giết bọn họ sau đó cướp đi trận đồ bọn họ thu thập được từ khắp các nơi.

Kể từ khi đó, ẩn trận chi thuật đã bị xem là ám sát chi thuật, cũng rất ít người biết cách thi triển nó.

Đương nhiên Lục Thanh Hà hiểu rõ, Tạ Thiên Hành dám ở nơi như Nam Hoa luận đạo dùng ẩn trận, chứng tỏ lòng hắn nắm chắc rằng sẽ không bị phát hiện.

Nó cũng đồng nghĩa với đây không còn đơn thuần là một hồi luận đạo đấu pháp.

Đây là một trận chiến sinh tử.

Mây đen bao trùm dãy núi Nam Tiêu, lúc lâu cũng không thấy lại ánh sáng mặt trời.

Thanh Liên Kiếm Phái với các đệ tử Cô Sơn đều tập trung ở một bên khác của vân đài.

Vài đệ tử Cô Sơn xem đến đỏ cả mắt.

“Tại sao bọn họ…. Lại có thể lấy mạng sống ra mạo hiểm.”

Lê Nhạn Hồi với Sở Tư Niên đã trảm đứt vân đài.

Mấy chục người tuần tra gian nan duy trì đội hình trận pháp, để tránh người xem bị kiếm khí ảnh hưởng thê thảm.

Sắc mặt Lệ Nhạn Hồi vàng như giấy nến, còn môi Sở Tư Niên lại trắng bệch.

Trên vạt áo hai người nhiễm đầy vết máu, mỗi lần thở cũng có thể ho ra máu.

Nhưng không có ai lựa chọn buông kiếm trong tay.

Lê Nhạn Hồi: “Vốn dĩ ta cho rằng ta sẽ đấu với Kỳ đạo hữu trước. Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn muốn biết rốt cuộc chênh lệch giữa ta với nàng nằm ở đâu, tại sao ta không thể bái nhập môn phái của Mặc Quân.”

Sở Tư Niên: “Duyên phận thầy trò không thể cưỡng cầu.”

Lê Nhạn Hồi khẽ cười một cái, liếc nhìn những Cô Sơn đồng môn đang lo lắng không thôi dưới khán đài: “Xác thật. Hiện tại ta cũng nghĩ vậy.”

Bình Luận (0)
Comment