“Ta thích Cô Sơn, ta thích đồng môn, càng không nỡ rời Cô Sơn Kiếm.”
Ánh mắt hắn trở nên sắc bén: “Cho nên ta càng muốn thắng trận đấu pháp này.”
Đấu mấy trăm hiệp, tâm tình Sở Tư Niên ngày càng bình tĩnh, hắn nói:
“Ta rút kiếm chỉ vì chính ta.”
Hai người nói xong lại đồng thời xuất kiếm.
Trong chớp mắt lại thêm mấy chục hiệp.
Mà lúc này, hai vị cường giả Thiên Thu Tuế của Cô Sơn cùng Thanh Liên Kiếm Phái cũng đang xem trận luận đạo này.
Đạo Tôn vuốt vuốt phất trần, nhìn xuyên qua tầng mây thấy được kiếm khí cô độc cương ngạnh của Lê Nhạn Hồi.
Kiếm Tôn rót cho mình một bầu rượu, nhưng lần này lại không thể say được.
“Tiểu tử thối.”
Kiếm Tôn cười lớn một tiếng: “Cuối cùng nhìn cũng khá hơn một chút.”
Cuối cùng dãy núi Nam Tiêu bị bóng tối bao trùm hoàn toàn, những người xem đều kinh nghi bất định: “Là ai khiến trời đất dị tượng thế này?”
Trước đây trong đấu pháp cũng có không ít người khiến cho thiên địa biến hóa, mới đầu bọn họ cũng không để ý đến sự biến hóa đó.
Nhưng giờ phút này mây đen u ám vẫn không tiêu tan, mọi người mới ý thức được có điều ý đó khác thường.
Sở Tự Niên loạng choạng đạp lên hư không, ổn định thân người, khi hắn vung kiếm lần nữa, sấm sét bỗng đánh xuống.
—— Bổ về phía sân viện dành cho người tham dự cư trú cách đó không xa.
Mọi người lúc này mới phát giác: “Không phải đấu pháp dẫn đến thiên địa dị tượng; mà là có người độ kiếp.”
“Là ai đột phá? Xem màu của sấm sét này, chẳng lẽ kết anh chi kiếp?”
“Nhưng nếu chỉ kết anh thì làm sao lại khủng bố như thế?”
Người trong Thương Hoàn xác định được vị trí, Khúc Vi cả kinh nói: “Là nơi ở của Thương Hoàn!”
Lư Thu Đồng nhón chân liếc nhìn một cái: “Chắc không phải tiểu sư tỷ độ kiếp chứ.”
Ninh Cẩn hưng phấn nói: “Những người còn lại đều ở đây, không phải tiểu sư tỷ thì còn có thể là ai nữa!”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vội vàng chạy về hướng đó, ngay cả đấu pháp cũng không thèm xem nữa.
Kim Đan tròn trịa trong bụng Kỳ Niệm Nhất cuối cùng cũng dần to lên, sau đó tựa như có một thiên công diệu thủ bút pháp thần kỳ điêu khắc Kim Đan thành hình, sau đó một đứa trẻ có dáng vẻ tinh xảo xuất hiện trong bụng nàng.
Sau khi khí hải co rút rồi lại bành trướng, khí tím nhàn nhạt thoắt ẩn thoắt hiện, cuối cùng chậm rãi biến thành khí tím nồng đậm, linh lực hùng vĩ tựa như mây khói, quanh quẩn trên Nguyên Anh.
Nguyên Anh kết, Tử Phủ thành.
Một đạo thiên lôi cuối cùng bổ vào trên người nàng, hư ảnh của Phi Bạch từ sau lưng dung nhập vào thân thể nàng, thân ảnh hai người chồng chéo lên nhau, bộc phát một luồng kiếm khí kinh trời.
Kỳ Niệm Nhất mở mắt, đôi mắt kim sắc lóe lên một chút ánh tím.
Nguyên Anh cảnh sơ kỳ đã thành.
Cảm giác Nguyên Anh cảnh thế nào.
Đúng như lời của Ngọc Trọng Cẩm.
Linh lực vô tận, dùng mãi không hết.
Hài tử trong Tử Phủ hai mắt nhắm nghiền, hai tay ôm trước ngực, toàn thân nàng như thể vàng ngọc, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, đang chìm vào giấc ngủ.
Cùng với hơi thở của hài tử mới sinh, Kỳ Niệm Nhất cảm nhận được thân thể của mình có thể hấp thu linh khí trời đất để sử dụng.
Thật như ngăn cách giữa thân thể với đất trời đã phai nhạt không ít, khiến người có thể dung nhập với thiên nhiên thuận lợi suôn sẻ hơn.
Thần thức của nàng càng thêm kiên cố, phối hợp với Thiên Thính, khiến phạm vi của Thiên Thính được mở rộng ra rất nhiều.
Lúc này nàng đang ngồi ở một góc trong sân nhỏ, nhưng đôi tai lại có thể nghe thấy tất cả những âm thanh trong phạm vi mười dặm, bao gồm cả suy nghĩ trong lòng mỗi người.
Trong phạm vi mười dặm, từng hơi thở của con người, từng tiếng lay động của cỏ cây, tiếng côn trùng kêu vang, tiếng gió nhẹ dịu dàng thổi qua, thậm chí bao gồm cả cơn buồn ngủ chợt lóe qua trong lòng ai đó cũng có thể nắm bắt vô cùng rõ ràng.