“Hoá ra ta chỉ là một tế phẩm thôi sao.” Ẩn Tinh nhẹ giọng nói, sau đó vậy mà lại nở nụ cười.
Kỳ Niệm Nhất lại thấy nàng tỉ mỉ lên kế hoạch cho lần trốn thoát đầu tiên của chính mình.
Tất cả những người biết rõ tình hình ở Nguyệt Độc Tông đều cho rằng mình đã nuôi dưỡng cô nương này trở thành một con rối yếu đuối mong manh chỉ biết nghe lời, nhưng lại không ngờ rằng nàng ta sinh ra đã là một khúc xương cứng không biết chịu thua.
Nguyệt Độc Tông và Tiên Minh bắt đầu săn lùng Ẩn Tinh khắp nơi, nàng trốn rất kỹ, trước sau đều rất cẩn thận không làm lộ hành tung của chính mình.
Nhưng lần bỏ trốn đó vẫn kết thúc trong thất bại.
Nguyên nhân thất bại, chính là sư đệ của Ẩn Tinh – Ngọc Hoa Thanh.
Khi Ẩn Tinh bị bắt về, mới thấy Ngọc Hoa Thanh cầm viên ngọc bội mà bọn họ trao đổi thời thiếu niên, lúc ấy nàng chỉ nghĩ đó là hành động tặng quà bình thường giữa đồng môn với nhau, thế nên khi nàng tiêu hủy hết tất cả vật phẩm của mình trước khi lẩn trốn, đã quên mất viên ngọc bội này.
Bởi vì sơ hở này, nàng bị Ngọc Hoa Thanh dùng tầm tung phù xác định tung tích.
“Sư tỷ, nhìn không ra ngươi còn có tâm tư đến mức này, giấu trời qua biển thời gian dài như vậy, vậy mà còn thành công chạy thoát ra ngoài.” Ngọc Hoa Thanh thưởng thức ngọc bội của nàng, giọng điệu khinh thường, tự đắc nói, “Đáng tiếc, tính kế lâu như vậy, lại sót mất một bước.”
Ngọc Hoa Thanh tìm được nàng trước Tiên Minh và Nguyệt Độc Tông, cướp nàng đi trước.
Cuối cùng, khoét đi một thân kiếm cốt của nàng.
Thứ hắn dùng là một lưỡi dao mỏng như cánh ve, cắt từ chỗ xương cổ tay ra trước, máu tươi trào ra.
Mà Ẩn Tinh, mãi đến phút cuối, vẫn liều mạng mở mắt, dùng đôi mắt đỏ ngầu kia, gắt gao nhìn hắn.
Ngọc Hoa Thanh vốn chỉ định khoét xương xong thì trực tiếp hủy diệt thần trí của Ẩn Tinh, tùy tiện ném nàng ở nơi nào đó, để Tiên Minh tìm được nàng, rồi lại đưa nàng đến Thâm Uyên là được rồi.
Nhưng không ngờ tới, Ngọc Hoa Thanh thất thủ.
Ẩn Tinh được hai nam nhân cứu đi.
Hai nam nhân kia đều mặc hắc y, đầu đội đấu lạp, che kín thân phận của mình, một người trong đó giơ tay công kích, lập tức lấy đi nửa cái mạng của Ngọc Hoa Thanh, nếu không phải Ngọc Hoa Thanh dùng linh khí bảo mệnh của gia tộc xoay chuyển không gian chạy trốn, nói không chừng cũng đã bị giết ngay tại chỗ.
“Vẫn không đến kịp.” Một nam nhân trong đó xem xét cơ thể của Ẩn Tinh một lúc, lắc đầu, “Không thể kiên trì lâu hơn được nữa.”
Một nam nhân khác đút cho Ẩn Tinh một lọ linh dược, trong bình đó không biết rốt cuộc là linh dược gì, dưới trạng thái như thế, vậy mà không chỉ có thể giữ mạng của Ẩn Tinh, mà còn có thể khiến nàng sinh sống giống như một người bình thường trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng bọn họ đều biết, trạng thái này không thể duy trì được quá lâu.
Cơ thể bị khoét mất khung xương của Ẩn Tinh, giống một túi da bị tràn khí, chậm rãi phồng lên.
Trong suốt quá trình này, nàng vậy mà vẫn luôn tỉnh táo.
“Lại là các ngươi à.” Đôi mắt của Ẩn Tinh đảo quanh một vòng, trên gương mặt trắng nõn tràn đầy vết máu, nàng được một người đó cõng lên, túi da phồng lên giống như cơ thể mềm mại nằm trên người đối phương, “Xin lỗi, phá hủy kế hoạch của các ngươi, có lẽ các ngươi phải chờ người tiếp theo rồi.”
Nam nhân cõng nàng im lặng thật lâu mới nói: “Ngươi muốn đi đâu?”
Ẩn Tinh suy nghĩ: “Đưa ta về Mạc Bắc đi, ta bị đưa ra từ nơi đó, ta muốn trở về.”
Nàng chậm rãi khép hai mắt lại, nhẹ giọng nói: “Con người ấy, cho dù có thế nào, thì trước khi chết cũng đều muốn về nhà, hoá ra lời ông lão nói là sự thật.”
Kỳ Niệm Nhất đi theo phía sau bọn họ, vẫn luôn nhìn hai nam nhân này đưa Ẩn Tinh về tới Mạc Bắc.
Cát vàng đầy trời khiến người ta không xác định được phương hướng, Ẩn Tinh chỉ dẫn hai nam nhân tìm đến một nơi.