Nơi này bốn phương tám hướng đều bị cát vàng bao quanh, cũng không biết Ẩn Tinh làm thế nào xác định được nơi này, nhưng nàng gian nan chống đỡ túi da còn sót lại của chính mình, trượt xuống khỏi lưng nam nhân, dưới ánh mặt trời chói chang nằm giữa những hạt cát nóng, cảm nhận được sức nóng quen thuộc, rồi mới lộ ra vẻ mặt thoải mái.
“Dạo quanh một vòng bên ngoài, vẫn là nơi này thích hợp với ta.”
Hai nam tử nhìn thấy cảnh này, bầu không khí có chút nặng nề, chỉ thấy Ẩn Tinh nhắm mắt lại, nằm trên cát, nhẹ giọng nói với bọn họ:
“Đừng phí tâm nữa, ta vốn đã không phải nhân loại, bây giờ cũng chỉ là trở về nơi mình nên ở mà thôi. Ban đầu khi còn là một khung xương, bị chôn vùi ngủ yên dưới cát vàng này, thật ra cũng khá tốt.”
“Sau lại bất ngờ gặp ông lão, ông ấy khâu cho ta một túi da mặc lên, ta mới sinh ra linh trí.” Ẩn Tinh cười nói, “Kết quả, ông ấy vẫn không thể kiên trì đến lúc đi ra khỏi nơi hoang mạc này, thì đã chết trên cát. Trước khi chết còn cười nói, con người ấy, vẫn là nên chết trên quê hương của mình thì mới tốt.”
Nàng ngừng lại, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Ông ấy không làm được, có lẽ ta cũng không làm được.”
Cuối cùng, Ẩn Tinh đã rất mỏi mệt, hai người cứu nàng định truyền linh lực cho nàng, để khiến túi da này phồng lâu hơn một chút, nhưng lại bị nàng từ chối: “Đừng phí sức nữa, bản thể của ta chính là cái khung xương kia, túi da này là ông lão dùng con rối của ông ấy nặn cho ta. Ngay cả bản thể cũng đã bị khoét ra cướp mất rồi, cho dù thế nào thì ta cũng không sống được.”
Trong mắt nàng còn sót lại một chút ánh sáng, thẳng tắp nhìn về phía ánh mặt trời chói chang trên bầu trời trước mắt.
Khác với cảm giác khi còn là khung xương bị chôn vùi dưới cát, bây giờ túi da tiếp xúc với cát vàng, có chút nóng lên, lại khiến nàng cảm thấy an tâm.
“Nếu các ngươi đã ăn mặc như vậy, thì chắc là không muốn để người khác biết thân phận của mình, vậy ta cũng sẽ không hỏi.”
Ẩn Tinh nói: “Nhưng các ngươi cũng không dễ dàng gì, gặp phải một người giống như ta. Tự đi xuống Thâm Uyên cắt đứt đường sống, kết thúc chuyện hiến tế, nghe thì rất tốt đẹp, nhưng chuyện này quá lớn, ta chỉ là một bộ xương nhỏ mà thôi, trước khi bị ông lão đào ra, ngay cả linh trí cũng chưa mở, chuyện này đối với ta mà nói quá khó khăn.”
“Phải làm phiền các ngươi chờ thêm một chút, đi tìm người tiếp theo.”
Mà sau đó, chính là ánh hoàng hôn buông xuống sa mạc mênh mông rộng lớn.
Ẩn Tinh, một người chưa từng cầm kiếm, sau khi biến đổi ra vô hạn kiếm ý, chống đỡ túi da phồng lên giống như cơ thể của chính mình, đi về phía Thâm Uyên.
Trước lúc nhảy xuống, nàng nhìn về hướng của Nguyệt Độc Tông, nhìn một lúc, không biết đã suy nghĩ những gì.
Cuối cùng cười rạng rỡ.
“Cho mấy tên già các ngươi thấy, vận mệnh của người khác, không phải có thể tùy tiện thao túng.”
...
Kỳ Niệm Nhất bước ra khỏi giấc mộng, có chút buồn bã.
Mỗi lần sau khi đi vào giấc mộng, đều sẽ có cảm giác buồn ngủ khó có thể khống chế đánh úp lại.
Nàng dựa lên thành giường, vẫn còn xuất thần một lúc, cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp khô ráo dán lên trán của nàng.
Kỳ Niệm Nhất hoàn toàn vô thức cọ cọ vào lòng bàn tay của đối phương, rầu rĩ nói: “Phi Bạch, ta có hơi khó chịu.”
Nhìn Ẩn Tinh không thể làm chủ sinh mệnh của mình, nàng cũng sẽ cảm thấy phiền muộn.
Nàng suy tư nói: “Thiên Cơ Tử nói, hiến tế có thể hữu dụng, là bởi vì người hiến tế có được sức mạnh huyết mạch của Bạch Trạch, hơn nữa sức mạnh Bạch Trạch của Ẩn Tinh còn vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng nàng ta vốn chỉ là một khung xương, ngay cả túi da cũng là do người khác nặn ra cho, máu thịt giả, làm sao có thể có được huyết mạch của Bạch Trạch chứ.”
Phi Bạch kéo màn giường xuống, ánh mắt trước sau vẫn luôn nhìn chăm chú vào nàng, im lặng nghe nàng nói.