Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 260 - Chương 260. Chương 260

Chương 260. Chương 260 Chương 260. Chương 260

“Cho nên, hữu dụng chính là bản thể của Ẩn Tinh, là cái khung xương đó, đúng không?” Kỳ Niệm Nhất đưa mắt nhìn xa xăm, ngồi bên mép giường chống cằm tự hỏi, “Sau khi Bạch Trạch chết, máu thịt bị phân chia, một số khung xương rải rác bị các tông môn thế gia khác nhau chia ra, chỉ có một khung xương cơ thể không biết tung tích, có lẽ nàng ta chính là khung xương cơ thể đó.”

Nàng khẽ rũ mắt xuống: “Vậy ta... Lại là bộ phận nào đây?”

Giọng nói của Phi Bạch cách màn giường xuyên tới, hắn dựa vào mép giường, ngồi dưới mặt đất, giọng nói trong trẻo như ngọc thạch, mát lạnh thuần túy.

“Khi Ẩn Tinh còn là một khung xương, không có linh trí, là sau khi được nặn ra túi da thì mới sinh ra linh trí và thần thức.”

Phi Bạch nhẹ giọng nói: “Cho dù trước đây là cái gì, một bộ phận trong cơ thể của Bạch Trạch bị lấy ra cũng được, là tổ tiên đã từng hấp thu máu của Bạch Trạch cũng thế, bắt đầu từ ngày ngươi ra đời, ngươi là ai, chỉ có chính ngươi mới có thể quyết định.”

Hắn quay đầu, ánh mắt chuyên chú cách màn giường truyền đến:

“Nhắm mắt lại, ngươi cần phải nghỉ ngơi.”

Kỳ Niệm Nhất nằm xuống không bao lâu, đã thấy một đôi tay thon dài từ dưới màn giường tiến vào, lòng bàn tay hướng về phía nàng.

Nàng khó hiểu nói: “Có ý gì?”

“Nắm tay.” Phi Bạch nói “Hôm nay vẫn chưa đủ một canh giờ.”

“Đúng nhỉ.”

Vì thế Kỳ Niệm Nhất nắm chặt tay hắn ngủ.

Một đêm không mộng.

...

Con người nàng , năng lực khôi phục tâm trạng có thể nói là mạnh mẽ.

Hôm qua ở trong mộng vừa thấy thảm kịch xảy ra với Ẩn Tinh, khó chịu xong rồi, ngủ hết một giấc, tâm trạng lập tức tốt trở lại.

Có lẽ là bởi vì thể nghiệm cảnh giới Nguyên Anh thật sự quá tốt.

Đẩy cửa sổ ra, ánh nắng sớm trong suốt chiếu vào, nhìn qua từ cửa sổ, trong sân có hai người đang đánh cờ.

Khi thấy hai người nọ, vẻ mặt của Kỳ Niệm Nhất có chút kỳ lạ.

“Diệu m?” Nàng bước ra ngoài, “Ngươi tìm ta?”

Ôn Hoài Du đánh quân cờ trắng, nước cờ của hắn luôn rất xảo quyệt, thích mơ hồ không rõ, mai phục thật lâu, khi đối thủ cho rằng mình đang chiếm được ưu thế, thì lại nhàn nhã ăn luôn cờ của đối phương.

Nhưng đây là lần đầu tiên Kỳ Niệm Nhất thấy Diệu m chơi cờ.

Nước cờ của Diệu m, nếu một hai phải hình dung, thì khác biệt với vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần như sắc xuân của nàng ta, khi nàng ta chơi cờ dứt khoát quả quyết, đường cờ sắc bén, mỗi chiêu mỗi thức đều nhắm thẳng đến mục tiêu.

Thật sự khó có thể tưởng tượng được Diệu m là đệ tử của người nói chuyện che che giấu giấu như Thiên Cơ Tử dạy ra.

Thấy nàng ra tới, Diệu m ngừng tay, gật đầu tạ lỗi với Ôn Hoài Du, ra hiệu lần sau sẽ đánh hết ván cờ này.

Ôn Hoài Du không tỏ ý kiến ném quân cờ vào lại trong hộp, ánh mắt dịu dàng, nhìn Kỳ Niệm Nhất từ trên xuống dưới, cuối cùng hài lòng nói: “Tạm được.”

Kỳ Niệm Nhất kéo Diệu m chạy một đường vào phòng, còn chưa kịp hỏi nàng ta tới làm gì, đã thấy Diệu m đưa cho một lá bùa.

[Truyền âm phù của sư tôn.]

Kỳ Niệm Nhất nhận lấy, ngạc nhiên nói: “Đây hình như là tuyệt học của Quỷ Cốc mà, có thể thông qua lá bùa truyền âm ngàn dặm, trừ Quỷ Cốc thì vẫn chưa ai có thể làm ra loại phù như vậy.”

Diệu Âm cười gật đầu.

[Một lá bùa có thể sử dụng ba lần, loại phù này rất ít, nếu không phải quá cần thiết thì đừng nên dùng. Sư tôn nói, trước khi Nam Hoa luận đạo kết thúc, hắn sẽ luôn ở biệt viện trên đỉnh núi, nhưng nếu không chuyện quan trọng, thì vẫn nên chờ hắn tới tìm ngươi, để tránh quấy rầy đến người khác.]

Kỳ Niệm Nhất gật một cái: “Ta biết rồi.”

Dù sao thì trong khoảng thời gian này Ngọc Hoa Thanh cũng ở dãy núi Nam Tiêu, còn có không ít đại năng cảnh giới Hóa Thần cũng ở đây, một chút hành động của nàng cũng đều có khả năng bị phát hiện. Nhưng Thiên Cơ Tử thì khác, nàng đã từng nhìn thấy khả năng “tấc đất” tuyệt diệu kia của hắn.

Bình Luận (0)
Comment