Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 262 - Chương 262. Chương 262

Chương 262. Chương 262 Chương 262. Chương 262

Một kiếm cuối cùng kia của hắn, ta vốn dĩ cho rằng bản ít nhất cũng mất nửa cái mạng, không ngờ tới hắn chỉ phá Hộ Thể Pháp Tướng của ta, sau đó dùng thân kiếm đẩy ta rớt khỏi vân đài.”

Nói đến đây, bản thân Tiêu Dao Du cũng có chút nghĩ đến mà sợ: “Máu nóng dồn lên não, đúng là máu nóng dồn lên não mà, tại sao lại xúc động như vậy chứ. Cũng may không bị thương nặng, nếu không ta sẽ đau lòng cho chính mình chết mất.”

Nói xong, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu: “Người độ kiếp hôm qua chính là ngươi nhỉ?”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Tiêu Dao Du cảm khái: “Đúng là trong mỗi vận mệnh đều có số kiếp mà, kiếp lôi mà ngươi độ kiếp, cứu được bốn mạng người.”

Kỳ Niệm Nhất kinh ngạc nói: “Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Dao Du nhíu mày, thở dài nói: “Hai kẻ điên Sở Tư Niên và Lê Nhạn Hồi, đánh tới cuối cùng lấy cả mạng ra quyết đấu, kiếm tu các ngươi đều như vậy thì ta không nói, nhưng Tạ Thiên Hành và Lục Thanh Hà thì ta không hiểu, bọn họ là hai trận pháp sư, đấu pháp mà còn có thể làm kinh thiên động địa đến như vậy.”

“Tạ Thiên Hành bày ảo trận trên vân đài, bên ngoài nhìn không rõ, nhưng nghe nói sau đó mấy vị chưởng giáo muốn ra tay kêu ngừng đấu pháp cũng đều không thành công, vân đài hoàn toàn bị trận bàn của hai người bọn họ lấp kín, người ngoài không thể nào tới gần.”

Giọng nói của Tiêu Dao Du hơi trầm xuống: “Kiếp lôi của Ngươi dung nhập kiếm thế từ thanh kiếm của hai người Lê Nhạn Hồi và Sở Tư Niên đang dùng mạng quyết đấu kia, khí khái ngay thẳng rắn rỏi của kiếp lôi tẩy sạch nguyên thần, hai người bọn họ đều hôn mê bất tỉnh, bị phán hoà nhau.”

Mộ Vãn tiếp lời: “Lục Thanh Hà và Tạ Thiên Hành, tình huống đều không tốt lắm, đặc biệt là Lục Thanh Hà. Nghe đạo hữu của Thượng Dương Môn nói, hồn đèn của Lục Thanh Hà đặt trong Thượng Dương Môn, hôm qua đã bị dập tắt một lát, bây giờ đang cháy bằng lượng dầu còn lại của bấc đèn, mệnh mỏng như sợi chỉ.”

Nàng chợt dừng lại, thấp giọng nói: “Nghe nói, linh mạch của hắn bị cắt đứt, không biết còn có thể khôi phục lại hay không.”

Trận pháp sư và pháp tu có cùng nguồn gốc, một thân linh mạch là căn bản tu hành, nếu như linh mạch bị đứt, thì cũng đồng nghĩa với là con đường tu hành tương lai cũng bị cắt đứt, không còn hy vọng thăng tiến.

Mộ Vãn nói: “Sáng nay, Thanh Liên Kiếm Phái rút khỏi Tiên Minh, Sở Tư Niên bị trọng thương, không thể tiếp tục trận luận đạo tiếp theo.”

Tiêu Dao Du cũng nói: “Cô sơn cũng thế.”

Nàng ta ngước mắt nhìn Kỳ Niệm Nhất, ánh mắt mang theo chút ý nghĩ sâu xa: “Tình huống của Lục Thanh Hà, Chắc chắn cũng không thể tiếp tục tham gia luận đạo, từ hôm đó, những người còn lại cũng chỉ có ba người là ngươi, Ngọc Trùng Cẩm và Tạ Thiên Hành.

Ba người đã đứng đầu thông qua phương thức ngoài ý muốn này, không biết Tiên Minh sẽ phản ứng thế nào, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

...

“Ngài chắc chắn, vẫn có thể kiên trì tiếp tục tham gia luận đạo sao?”

Phía sau tiểu đồng của Tiên Minh là năm y tu của Thương Thuật Cốc, sau khi thay phiên nhau xem qua Tạ Thiên Hành, đều nói:

“Kinh mạch và thần hồn của Tạ đạo hữu đều bị thương nặng, mặc dù bây giờ nhìn phản ứng không phải quá nghiêm trọng, nhưng thật ra đã bị thương đến gốc rễ, chúng ta kiến nghị vẫn nên –”

Tạ Thiên Hành giơ tay, cắt ngang lời nói của đối phương.

Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, môi cũng không có một chút huyết sắc, ánh mắt đục ngầu, rõ ràng là dáng vẻ thần hồn bị hao tổn, miễn cưỡng thốt lên mấy chữ từ giữa răng môi: “Đừng nói nữa, vì tính công bằng của luận đạo, ta phải tham gia, cho dù thua, thì cũng phải thua cho đáng.”

Tiểu đồng của Tiên Minh chỉ có thể nghe theo rồi trở về phục mệnh.

Sau khi mọi người rời đi, Tạ Thiên Hành nằm trên giường, nghe ông lão nói với hắn: “Dùng phệ hồn trận tự khiến mình bị thương, lão đầu ta đây đã sống nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua người chủ có tâm tính quả quyết cứu thế như ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment