Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 263 - Chương 263. Chương 263

Chương 263. Chương 263 Chương 263. Chương 263

Tạ Thiên Hành khàn giọng nói: “Rốt cuộc cũng thất thủ.”

Nói đến đây ông lão liền tức giận.

“Ngươi xem, ta đã nói nha đầu kia khắc ngươi! Sớm không phá cảnh muộn không phá cảnh, thế nào cũng phải chọn ngay lúc này, kiếp lôi kia trung hợp rơi xuống lúc ngươi ra tay với Lục Thanh Hà, trời xui đất khiến cứu Lục Thanh Hà một mạng, mặc dù hắn đã nửa chết nửa sống, thần trí hỗn độn, không thể nói là thứ gì, nhưng cũng vẫn là một tai họa ngầm.”

Tạ Thiên Hành nhắm mắt lại, sắc mặt hờ hững.

Hôm sau, có tiểu đồng đến thông báo cho Kỳ Niệm Nhất rút thăm lần nữa, sau khi đến nơi rút thăm, Kỳ Niệm Nhất phát hiện, sắc mặt của Tạ Thiên Hành thực sự không tốt lắm, rất khó tưởng tượng hắn còn muốn chống đỡ cơ thể này đi đấu pháp.

“Các vị tiền bối khác đều nhân lúc bị thương nặng mà rút lui, bây giờ chỉ còn lại ba người, Tiên Minh cuối cùng quyết định không thay đổi hình thức đấu vốn có, vẫn dùng cách rút thăm để chọn đối thủ.

Người rút được thăm đen, sẽ trực tiếp tiến vào vòng tiếp theo, hai người rút được thăm trắng, sẽ là đối thủ.”

Kỳ Niệm Nhất duỗi tay ra, rút ra, là một lá thăm trắng.

Nàng như cảm nhận được mà quay đầu lại, nhìn Ngọc Trùng Cẩm ở bên cạnh trong tay cũng là một lá thăm trắng, ở dưới ánh mặt trời sáng đến chói mắt.

Trong ba người, sắc mặt Tạ Thiên Hành tái nhợt, trong tay cầm thăm đen, đưa cho tiểu đồng của Tiên Minh.

Tầm mắt Kỳ Niệm Nhất và Ngọc Trùng Cẩm chạm nhau trong không trung.

Không ngờ tới, trận chiến giữa nàng và Ngọc Trùng Cẩm, vậy mà lại đến sớm như vậy.

Tạ Thiên Hành ho nhẹ vài tiếng, tránh đi ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất, trở về trong nhóm người Thương Hoàn.

Kỳ Niệm Nhất có thể nghe thấy đám người Khúc Vi, Lư Thu Đồng đang mồm năm miệng mười hỏi sức khỏe của Tạ Thiên Hành như thế nào, tại sao đã như vậy mà còn nhất định phải tiếp tục tham gia luận đạo.

Lư Thu Đồng không chút để ý nói: “Tóm lại tiểu sư huynh đã đứng hạng ba rồi, cho dù bây giờ có rút lui thì cũng không sao cả.”

Trong ánh mắt của Tạ Thiên Hành vẫn mang theo một cảm giác đục ngầu.

Hắn dùng phệ hồn trận tàn nhẫn ra tay với chính mình, vết thương này cũng thật sự ở lại trên người, vết thương trên thần hồn trong một thoáng căn bản không thể lành.

Gần như chỉ là đi từ chỗ ở đến đây, thì trong đầu cũng đau đớn như bị kim đâm.

Sau đó hắn thấy Kỳ Niệm Nhất rút thăm ra, không có một chút do dự, lập tức bước lên vân đài.

Nàng rút trường kiếm nhẹ vung lên, âm thanh trong trẻo.

Hình bóng của Phi Bạch chậm rãi hiện lên từ sau lưng nàng.

“Hắn là đối thủ ngươi đã mong đợi từ lâu nhỉ.” Phi Bạch hỏi.

“Đúng vậy, mong đợi từ lâu.”

Phi Bạch khẽ cười nói: “Vậy thì hưởng thụ thật tốt đi.”

Ngọc Trùng Cẩm ném thăm trắng vào trong rương, trực tiếp bay lên.

Tính ra thì, lần Nam Hoa luận đạo này cũng đã sắp đến lúc kết thúc rồi.

Ai cũng không ngờ tới ba người đứng đầu lại dùng phương thức thảm thiết khiến ba người trọng thương rút lui để quyết định kết quả.

Lúc này tiếng trống chưa vang, chưa đến lúc bắt đầu luận đạo, Ngọc Trùng Cẩm nhìn trái nhìn phải, ngoài vân đài là tầng mây và núi cao cuồn cuộn, cách đó không xa là bóng người đan xen.

Hắn cầm kiếm đến gần, dùng giọng điệu gian manh nói: “Còn có một khắc nữa mới xem như bắt đầu, tâm sự?”

Kỳ Niệm Nhất suy nghĩ: “Nói cái gì?”

Ngọc Trùng Cẩm lên tinh thần: “Ta có rất nhiều lời muốn nói đó.”

Hắn trực tiếp bày kết giới cách âm ở trên vân đài.

Vì thế người xem dưới đài khẩn trương không thôi vì hai người, phát hiện hai đối thủ sắp phải bắt đầu một trận quyết đấu số mệnh trong lòng họ, đang trực tiếp trò chuyện ở trên đài.

Còn bày kết giới cách âm, tám chuyện vô cùng hăng say?

Khúc Vi không nhịn được nói: "Đây là... Tám cái gì thế? Lại còn không thể để người khác nghe được?"

Tạ Thiên Hành tập trung nhìn chăm chú vào lên trên đài, ánh mắt u ám.

Bình Luận (0)
Comment