Quan hệ giữa hai vị công tử Ngọc gia cũng không tồi, nhưng thái độ của Minh chủ luôn khiến người ta không cân nhắc ra.
Trang Bất Phàm thấy Ngọc Sanh Hàn xuất hiện, ánh mắt sáng lên: "Hàn ca, huynh tĩnh dưỡng khỏe hơn rồi à?"
Ngọc Sanh Hàn chỉ gật đầu mà không lên tiếng, thu cảnh tượng Ngọc Trùng Cẩm và Kỳ Niệm Nhất trò chuyện với nhau vui vẻ trên đài vào đáy mắt.
Trang Bất Phàm lúng túng nói: "Có lẽ chỉ là tiểu công tử gặp được người có thể trò chuyện nên hơi hưng phấn."
Ở đây không nhiều người biết quan hệ giữa Ngọc Sanh Hàn và Kỳ Niệm Nhất là vị hôn phu vị hôn thê, hắn là một trong số đó.
Ngọc Sanh Hàn phất tay, nói khẽ: "Không sao, chỉ là ta muốn xem trận chiến này thôi."
Chuyện Cẩm đệ có thể trò chuyện được với nàng là điều mà hắn đã sớm nghĩ tới.
Trên vân đài, Kỳ Niệm Nhất im lặng một lát với vẻ kỳ lạ: "Danh hiệu này đổi chủ mà sao ngươi lại vui đến thế?"
Biết bao người hi vọng mình được tung hô là thiếu niên thiên tài, sao hắn lại chê lời khen đó như giày rách chứ.
Ngọc Trùng Cẩm bày vẻ mặt không ai hiểu ta: "Bởi vì danh hiệu này, vừa nghe là biết người nhỏ nhất trong lớp Nguyên Anh Cảnh rồi!
Ta đi đâu gặp người cùng cảnh giới cũng phải gọi là tiền bối, đều phải hành lễ, giờ thì tốt quá, cuối cùng cũng có người gánh cái danh hiệu quái quỷ đó, từ nay về sau trong đồng lứa Nguyên Anh Cảnh này, ít nhiều gì ta cũng có bối phận cao hơn một người."
Kỳ Niệm Nhất: "..."
Nàng rất muốn nói đặt hai chữ bối phận này ở đây không hợp lắm, nhưng dường như lại không tìm được cách nói nào hợp lý để phản bác hắn.
Ngọc Trùng Cẩm này đúng là có tư duy khác hẳn với người thường.
"Ta nghe nói ngươi có vài danh kiếm tuyệt thế, chuyện này có phải là thật không?" Ngọc Trùng Cẩm dùng bả vai huých Kỳ Niệm Nhất, thì thầm.
Kỳ Niệm Nhất: "Đúng vậy, để sau này tìm cơ hội cho ngươi xem một chút nhé. Hôm nay thì không được, hôm nay ngươi phải so chiêu với thanh kiếm này."
Nàng vung Phi Bạch, ánh mắt của Ngọc Trùng Cẩm lại càng nóng bỏng hơn.
"Đây là thần kiếm sao."
Kỳ Niệm Nhất: "Muốn hả?"
Ngọc Trùng Cẩm: "Đương nhiên rồi! Thần kiếm đó, có kiếm tu nào không muốn chứ!"
Kỳ Niệm Nhất thu hồi bản thể của Phi Bạch dưới ánh mắt lưu luyến không rời của hắn, ôm trước ngực, nói với vẻ vô cùng gợi đòn: "Vậy thì tiếc quá, ngươi không có được đâu, mà sau này cũng không có."
Nụ cười của Ngọc Trùng Cẩm cứng đờ trên mặt.
Vẻ mặt nàng nghiêm túc, không ý thức được là mình đang trào phúng: "Thần binh tuyệt thế giống như vậy, ta còn có vài cây, nhưng ngươi lại không có."
Nụ cười của Ngọc Trùng Cẩm hoàn toàn biến mất.
Hắn ôm kiếm bay nhanh từ bên này vân đài đến phía vốn thuộc về mình, vạt áo mỏng màu xanh bị gió cuốn lên.
Ngọc Trùng Cẩm liên tục lắc đầu: "Hôm nay không muốn hàn huyên nữa, thế này thì nói chuyện gì nữa chứ."
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn đứng lại rồi chậm rãi nâng kiếm lên.
Không trò chuyện, tức là sắp đấu võ.
Hai người đều dùng phương thức hành lễ của kiếm tu, hơn nữa còn tự giới thiệu.
"Kiếm tu, Ngọc Trùng Cẩm, mười tám tuổi, tu Khoái Ý Kiếm là chính, tên kiếm là Hạo Nhiên, Tiểu Trọng Sơn Nguyên Anh Cảnh sơ kỳ."
"Đệ tử Vẫn Tinh Phong của Thương Hoàn, Kỳ Niệm Nhất, mười tám tuổi, tu Thương Lãng Kiếm là chính, tên kiếm là Phi Bạch, Tiểu Trọng Sơn Nguyên Anh Cảnh sơ kỳ."
Tiếng trống kinh thiên động địa, như đang kêu gọi người tới nghỉ chân, dừng lại một lát vì trận chiến này.
Kỳ Niệm Nhất và Ngọc Trùng Cẩm, hai người này đều được xem là hai kiếm tu có hi vọng đoạt giải quán quân của Nam Hoa luận đạo lần này nhất.
Đều xuất thân danh môn, đều là thiếu niên thiên tài, đều dùng độ tuổi mười tám cực kỳ hiếm thấy để phá cảnh Nguyên Anh Cảnh, đều có thể tự nghĩ ra kiếm pháp, đều là người có kiếm ý.
Về điều cuối cùng, đến đồ đệ của hai vị cường giả ngàn tuổi đã đấu một trận chấn động lòng người vào hôm qua cũng không thể làm được.