Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 266 - Chương 266. Chương 266

Chương 266. Chương 266 Chương 266. Chương 266

Hai người bọn họ được xem là người có triển vọng trở thành kiếm tôn kế tiếp nhất.

Có thể thấy được trận chiến này, hai người kia phải gánh vác chờ mong của biết bao người trên lưng.

Ngoài Thương Hoàn và Tiên Minh, Tạ Thiên Hành và Ngọc Sanh Hàn, mà ngay cả Sở Tư Niên và Lê Nhạn Hồi bị thương nặng chưa chữa trị vào sáng nay cũng lết thân thể bị thương tới trình diện.

Hai người này một người chặt đứt cánh tay trái, một người chặt đứt đùi phải, hai người đứng chung một chỗ, thêm Tiêu Dao Du bị quấn băng vải giống như bánh chưng, vừa khéo gom lại thành hội khuyết tật không sót kiểu nào.

Không chỉ bọn họ, còn có vài người ở xa ngàn dặm cũng chú ý trận chiến này.

Hôm nay ở Minh Kính Đài của Thương Hoàn có một trận tuyết nhỏ.

Linh Hư Tử đứng bên vách đá Minh Kính Đài, chỉ một lát sau đã có một lớp tuyết mỏng phủ lên bả vai.

Hắn không phủi tuyết trên bả vai xuống, chỉ nhìn về phía biển mây mênh mông.

Đại năng đã tới ngàn tuổi như hắn thì dù thân cách xa ngàn dặm, muốn xem một trận luận đạo ở Tây Châu chỉ là chuyện đơn giản.

Mười mấy năm trước, hắn không tin nữ hài này có thể thực hiện được kỳ vọng của sư huynh.

Thay vì nói là không tin, không bằng nói là không muốn, không muốn để sư huynh mạo hiểm như thế, chỉ vì tranh thủ thời gian cho nàng.

Thương Hoàn cần Đại Thừa, thiên hạ này cũng cần Đại Thừa.

Lại không cần một tiểu cô nương không biết rốt cuộc tương lai sẽ đi lên con đường nào.

Linh Hư Tử nhìn về phía biển mây, hắn nhìn về phía cuối, đứa bé mà hắn nhìn từ nhỏ tới lớn đang giơ thanh kiếm của mình lên.

Mà một cường giả ngàn tuổi khác cũng đang xem trận luận đạo này lại trực tiếp hơn nhiều.

Ngọc Hoa Thanh tới thẳng hiện trường.

Một mình lão độc chiếm một bên khán đài trên mây, ẩn nấp bên trong mây khói lượn lờ, bên người không ai biết lão đã có mặt.

Bao gồm Ngọc Trùng Cẩm bây giờ đang luận đạo trên vân đài.

Ánh mắt lão trầm tĩnh trước nay chưa có.

Hôm nay Nam Tiêu Sơn ở Tây Châu có mưa nhỏ, bầu trời xám xịt, mặt trời trốn vào tầng mây, chỉ loáng thoáng để lộ một chút ánh mặt trời.

Một giọt mưa thu rơi xuống lục bình.

Cũng rơi xuống mi tâm của Ngọc Trùng Cẩm.

"Mưa tuyệt, gió tuyệt."

Ngày xưa, trước giờ hắn chỉ mới cảm ơn gió tuyệt một lần.

Hôm nay, đến cơn mưa này cũng như đang trợ hứng cho trận chiến của hắn.

Hạo Nhiên Kiếm vẫn còn đua tiếng, không chỉ kiếm của hắn mà tất cả kiếm tu ở đây, bao gồm vài vị chưởng giáo trong mây kia, từ khoảnh khắc Phi Bạch ra khỏi vỏ thì kiếm trong tay bọn họ không có lúc nào là không rung lên vù vù.

Kiếm sẽ run rẩy vì hoảng sợ do sự xuất hiện của thần kiếm.

Kiếm giả lại chỉ run rẩy vì hưng phấn khi gặp được đối thủ mạnh.

Vì thế ngón tay Ngọc Trùng Cẩm vuốt khẽ, mượn mưa thu để cọ rửa Hạo Nhiên Kiếm từ đầu tới đuôi một lần.

Hắn vuốt ve kiếm như đang vuốt ve thứ hắn âu yếm nhất trên đời này.

"Đừng sợ, đối thủ mạnh như thế, không phải chúng ta nên cảm thấy vui sướng hay sao."

Trong khoảnh khắc tiếng trống cuối cùng vang lên, hai người đồng thời rút kiếm.

Bọn họ không do dự một chút nào, vừa ra tay đã là chiêu kiếm mạnh nhất của mình.

Là "Trảm Nguyệt" mà bọn họ đã từng chứng kiến Kỳ Niệm Nhất sử dụng khi đấu đao kiếm với Mộ Vãn vào hôm ấy.

Nhưng chiêu kiếm mạnh nhất của Ngọc Trùng Cẩm, đến nay vẫn chưa ai biết.

Hắn dành cho Kỳ Niệm Nhất sự tôn kính lớn nhất dành cho một kiếm giả, chiêu kiếm mạnh nhất ẩn sâu trong lòng chưa bao giờ sử dụng trong Nam Hoa luận đạo, vậy mà lại dùng ngay trong đòn đầu tiên.

Thừa dịp mưa thuận gió thuận, Ngọc Trùng Cẩm vung kiếm lên thẳng, phía trên trường kiếm của hắn quấn gió bọc mưa, thân nhẹ như thuyền lá, bi thương lẻ loi trong vạn khoảnh mưa bụi.

Không sợ mưa gió, chỉ vì gió thuận mưa thuận mà vui vẻ sảng khoái.

Bình Luận (0)
Comment