Khoái Ý Kiếm, đây là kiếm của hắn.
"Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh*!"
(*Một câu thơ trong bài "Định Phong Ba" của Tô Đông Pha.)
Dưới đài có người quen với Ngọc Trùng Cẩm, nhận ra chiêu kiếm này.
Một kiếm này, mưa bụi lất phất gió cao ngất ngưỡng.
Mặc kệ mưa gió biến hóa bất ngờ thế nào, hắn cũng có thể vui vẻ lúc tới tận hứng lúc về.
Tiểu công tử áo gấm thêu hoa, dù cho mặc phải dãy núi hiểm trở như thế nào, cũng xem nó thành một chuyến phiêu lưu thú vị. Đối với hắn thì tất cả mọi thứ trên thế gian này đều đáng để thưởng thức, đáng được yêu thích.
Vậy nên, lúc thuận gió có cái hay của nó, mà khi ngược gió cũng không phải sợ, đạp gió rẽ sóng cũng là một chuyện thú vị.
Lần đầu tiên Kỳ Niệm Nhất gặp được đối thủ giống như Ngọc Trùng Cẩm.
Trong lòng hắn không có bóng tối, không có e ngại, không có lùi bước.
Chỉ có hai từ - sảng khoái.
Chỉ có sảng khoái mà thôi.
Từ thân đến tâm của hắn đang hưởng thụ trận chiến này, mặc kệ kết quả có ra sao.
Điều này cũng có nghĩa, tâm cảnh của hắn không có thiếu sót gì đáng nói.
Kiếm của hắn cũng không có sơ hở.
Đối thủ giống như hắn rất đáng sợ.
Ý chí chiến đấu trong lòng Kỳ Niệm Nhất càng tăng lên.
Cổ tay xoay ra ngoài một tấc, Phi Bạch trong tay nàng hướng thẳng về phía mưa bụi vạn trượng.
Trong mưa bụi mịt mù, mây khói cuộn trào hưng phấn, khiến cả vân đài bị bao vây trong đó.
Trông thì có vẻ mưa bụi nhỏ bé không có tính công kích gì, nhưng lại mang tới sự đe dọa liên tục không dứt cho nàng.
Trảm Nguyệt chỉ chém mặt trăng và mặt trời.
Nhưng nếu giờ phút này trên bầu trời không có mặt trời và mặt trăng thì sao?
Nếu không trung chỉ có mưa bụi rả rích, mưa bụi phủ kín không kẽ hở, vậy thì nên hạ kiếm chỗ nào?
Kiếm giả, kị nhất là không biết hạ kiếm ở đâu.
Kỳ Niệm Nhất lại không hề do dự, linh lực toàn thân đều rót vào nhát kiếm này.
Không có mặt trăng mặt trời để chém, vậy thì nhát kiếm này của nàng sẽ chém về phía bản thân Ngọc Trùng Cẩm!
Một đòn Trảm Nguyệt có khoảng bảy tầng kiếm khí, tầng này cao hơn tầng khác, khi đạo kiếm khí cuối cùng được rót vào đòn thứ nhất thì khí thế tràn đầy, không thể lùi bước.
Vậy là khói tan, mưa ngừng, gió lặng.
Kiếm khí dào dạt khiến trời đất tối sầm lại trong nháy mắt, Ngọc Trùng Cẩm cười sang sảng một tiếng, cơ thể lao thẳng vào tầng mây như hạc trắng, bóng người mảnh khảnh màu xanh treo ngược trên bầu trời, mũi kiếm bổ đôi luồng khí xoáy, treo trên không trung đâm một nhát kiếm từ trên xuống!
Kiếm chỉ của Kỳ Niệm Nhất chỉ lên trời, mà giờ phút này, hắn chính là bầu trời đó.
Sau khi mưa bụi tan hết, mặt trời lộ ra một chút tia sáng, đều chiếu về phía Ngọc Trùng Cẩm.
Gió hiu hiu lạnh, mưa thu hơi rét.
Sau đó, tất nhiên là ánh nắng đón chào.
Khoái Ý Kiếm thức thứ tư - "Sơn đầu tà chiếu khước tương nghênh!"
Thế của Trảm Nguyệt không thể rẽ mây nhìn trời, ngược lại còn tiếp thêm thanh thế cho Ngọc Trùng Cẩm.
Thân hắn như nắng gắt, hai ngón tay khép lại miết theo thân kiếm, thân kiếm sôi trào ánh sáng đỏ rực như lửa.
Gió trợ thế lửa, giờ phút này là lúc gió to bùng lên!
Hô hấp của Kỳ Niệm Nhất chậm rãi kìm xuống.
Nàng không đoán sai, Ngọc Trùng Cẩm là hỏa linh căn.
Nhưng gió này là gió tốt đối với hắn, thì với nàng lại càng là thế.
Vì thế nàng thu kiếm lui bước ra sau, thân kiếm di chuyển theo thế gió, cuối cùng cũng tìm được một góc độ thích hợp nhất.
Kiếm hạ thủy triều, gió vượt biển xanh.
Mưa bụi qua đi là thủy triều ập tới.
Vân đài nhanh chóng bị hơi nước ẩm ướt phủ kín, trong gió gợi lên mùi biển, khiến Ngọc Trùng Cẩm hơi bất ngờ.
Giờ phút này, lửa ở mũi kiếm của hắn đã nhảy tới trước người Kỳ Niệm Nhất.
Một bên là gió mạnh mênh mông cuồn cuộn vạn dặm, một bên là gió độc lạnh lẽo rét buốt.