Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 268 - Chương 268. Chương 268

Chương 268. Chương 268 Chương 268. Chương 268

Gió mạnh mênh mông cuồn cuộn tiếp sức cho thế lửa, ngọn lửa bén vào góc áo của Kỳ Niệm Nhất.

Thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, vân đài lại rơi vào trong biển lửa, không ngờ lại giống với cảnh tượng nàng đánh nhau với Tang Tự Ninh hôm ấy đến thế.

Dưới chân nàng hiện lên ánh sáng tím, đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.

Ngọc Trùng Cẩm chỉ cười khẽ, đạp gió theo nhịp, khởi động thân pháp biến ảo không chừng để đuổi theo.

"Ta cũng không phải vị biểu huynh đầu óc có vấn đề kia." Giọng nói mang theo một chút ý cười của hắn truyền tới từ không trung.

Bóng dáng Kỳ Niệm Nhất nhanh đến mức mắt thường hoàn toàn không thể bắt giữ kịp, nhưng chỉ cần một phản ứng nhỏ của nàng là Ngọc Trùng Cẩm có thể nhận ra được phương hướng của nàng ngay.

Trực giác đáng sợ này.

Trường kiếm va chạm, người xem dưới đài theo dõi mà lo lắng không thôi, nhưng lại không phân biệt được bóng dáng của hai người này.

Nhưng người quen thì có thể cảm nhận được, lúc này Kỳ Niệm Nhất đang bị lép vế.

Có một câu là đại đạo đơn giản, vậy nên kiếm pháp của nàng rất ít biến ảo, trông thì đơn giản, nhưng mỗi một kiếm đều nhắm thẳng vào điểm yếu.

Vì thế, từ trước tới nay mỗi lần luận đạo nàng đều ra chiêu vừa nhanh vừa đơn giản, cũng không dây dưa nhiều với đối thủ, càng hiếm khi chủ động tránh lui.

Vậy mà giờ phút này nàng không chỉ rút lui, mà đến việc chừa một tay để đánh trả cũng khó khăn, hiển nhiên là rất bị động.

Đây là lần đầu tiên nàng rơi vào thế yếu trong nhiều trận đấu pháp Nam Hoa luận đạo như vậy.

Trường kiếm va chạm, hai người xuất hiện từ trong tầng mây, thân kiếm va chạm làm vang lên tiếng leng keng chói tai, làm xẹt ra tia lửa.

Kỳ Niệm Nhất nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm, vừa thấy có một lỗ hổng để thở dốc thì kiếm khí dày đặc kia của Ngọc Trùng Cẩm lại tiến tới, không thể tránh thoát giống như nó là vật sống vậy.

Cảm giác nặng nề khó có thể hình dung kia lại xuất hiện.

Đây mới là điều khiến Kỳ Niệm Nhất cảm thấy bó tay bó chân nhất trong trận chiến này.

Đó là tâm của Ngọc Trùng Cẩm.

Hắn đúng là người như gió như lửa, nhưng cũng không giống những thiếu niên tràn ngập nhiệt thành chỉ biết đánh đấm lung tung khác, con đường kiếm đạo mà hắn hướng tới, tinh thông khả năng tính toán, lại thêm việc hắn bẩm sinh có trực giác chiến đấu giống như dã thú, vậy nên mỗi một bước của nàng trong trận chiến này đều nằm trong tính toán của hắn.

Nhưng hắn tính kế không vì điều gì khác, không phải để thắng mà chỉ để vui vẻ.

Sảng khoái, thoải mái.

Giờ phút này mới bộc lộ ra một mặt nguy hiểm nhất trong kiếm pháp mà Ngọc Trùng Cẩm tự nghĩ ra.

Không có nhược điểm, không có lỗ hổng, mặc dù dùng Thiên Nhãn để tìm thì kiếm của Ngọc Trùng Cẩm này cũng không có một chút sơ hở để lợi dụng.

Phi Bạch ẩn trong bản thể, hắn cảm nhận được tâm trạng của kiếm chủ lúc này, cũng cảm nhận được cảnh khó khăn khi bị vây trong lồng giam tâm cảnh không thể thoát ra của nàng lúc này.

Nhưng hắn không xuất hiện.

Thật ra hắn biết làm kiếm linh, chỉ cần hắn xuất hiện và phối hợp với kiếm chủ, vậy thì lực lượng trong mỗi chiêu thức của kiếm chủ sẽ mạnh hơn hiện tại rất nhiều.

Nhưng bọn họ đã thống nhất trước khi chiến đấu rồi, dù thế nào thì nàng cũng muốn chỉ dựa vào sức mình trong trận chiến này.

Không muốn bất cứ ai nhúng tay.

Đây là sự tôn trọng dành cho Ngọc Trùng Cẩm, cũng là sự tôn trọng dành cho kiếm tâm của nàng.

Trong ngọn lửa che trời lấp đất, Kỳ Niệm Nhất vỡ lẽ, không ngờ lại ngộ đạo chỉ trong chơp mắt.

Nếu không thể lui, vậy thì chỉ có thế xuất kiếm.

Nàng cũng khép hai ngón tay lại, miết nhẹ lên thân kiếm.

Chỉ trong khoảnh khắc, mây giăng kín trời, tiếng sấm rền kéo tới cuồn cuộn.

Vẻ mặt Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh, chẳng quan tâm ngọn lửa đã sắp đốt tới vòng eo của mình.

Ngọc Trùng Cẩm cách gần nhất đã nghe thấy tiếng sấm đùng đùng vang lên từ thân kiếm Phi Bạch.

Bình Luận (0)
Comment