Mà hai vị kiếm giả tự nghĩ ra kiếm pháp này, trên đường kiếm đạo đã bước ra một bước huy hoàng.
Chỉ là tất cả những chuyện này tạm thời không liên quan tới Kỳ Niệm Nhất.
Nàng và Thư Thần Quân trò chuyện xong mới biết được mình đánh bậy đánh bạ dùng ra một thức cuối cùng đã bị cắt đứt truyền thừa của Thương Lãng Kiếm, lại bởi vì một trận chiến với Ngọc Trùng Cẩm này thu hoạch rất nhiều, dứt khoát bỏ ngoài tay thanh âm của người ngoài, tự mình tìm cớ bế quan chạy mất.
Dưới dãy núi Nam Tiêu có một con sông lặng lẽ chảy quanh năm, tên là Phổ Thủy, nước theo núi cao trút xuống, nếu xuôi dòng thì sẽ theo Hà Thanh Đạo của Tây Châu chảy về phía Quận Viễn Duyên, cuối cùng bị Thâm Uyên cắt đứt, cắt ngang điểm giao giới giữa Tây Châu và Trung Châu.
Hôm nay có gió có trăng, Kỳ Niệm Nhất nằm trên một bè tre, tùy ý bè tre chạy theo dòng nước, nàng xách một bầu rượu rót mấy ngụm, rượu trong suốt theo yết hầu chảy vào cổ áo.
Gió tây lay động mặt nước, mang theo bè tre một đường chầm chậm trôi dạt về phía đông.
Nàng nằm trên bè tre, tùy ý bè tre theo gió xuôi dòng đưa nàng đi bất cứ đâu.
“Rõ ràng đã thắng, sao còn không vui?”
Bè tre trôi chầm chậm, có người đạp nước mà đến, không nhấc lên một chút gợn sóng nào trên mặt nước.
Sau khi đối phương đứng yên, nhìn một màn này mới chậm rãi nói: “Ngươi ngược lại rất có hứng thú.”
Kỳ Niệm Nhất cũng không ngẩng đầu: “Thiên Cơ Tử các hạ suốt đêm đến đây là vì chuyện gì?”
Nàng dứt khoát ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, ám chỉ nói: “Đây chính là ở bên ngoài.”
“Kết giới của ta hẳn là còn không có ai có thể nhìn thấu.”
Thiên Cơ Tử vén góc áo lên, khoanh chân ngồi xuống, thế gió hơi yếu cho nên bè tre di chuyễn cũng chậm lại, chỉ còn lại đêm thu lạnh lẽo hiu quạnh.
“Ba ngày sau, ngươi sẽ chiến đấu với thủ đồ của Thương Hoàn.”
Thiên Cơ Tử khựng lại rồi nói: “Ngươi hiểu biết hắn không?”
Kỳ Niệm Nhất nói: “Nếu bàn về phương pháp chiến đấu thì trên đời này hẳn là không có ai hiểu biết hắn hơn ta.”
Bọn họ làm đối thủ lẫn nhau luyện tập đã có mười mấy năm.
“Nhưng nếu bàn về nội tâm, thì ta nhìn không thấu.”
Từ trước, chỉ cần nàng muốn thì nàng đều có thể nghe thấy những gì mà Tạ Thiên Hành nhớ nhung suy nghĩ, nhưng ngày ấy sau khi Thiên Nhãn không thể thấy rõ tình trạng của hắn, thì Kỳ Niệm Nhất mới phát hiện, cho dù làm thế nào thì nàng cũng không nghe được tiếng lòng của Tạ Thiên Hành.
Thật ra cho dù không có Thiên Thính, chỉ làm bạn bè tầm thường mà nói thì hành vi gần một năm của hắn cũng làm nàng nhìn không thấu.
Kỳ Niệm Nhất đột nhiên hỏi: “Vì sao chứ, trên người hắn sẽ có lực lượng huyết mạch của Bạch Trạch? Hơn nữa vẫn là lực lượng huyết mạch rất mạnh.”
Theo nàng biết, Tạ Thiên Hành xuất thân từ làng chài nhân loại, chỉ có một người mẹ góa, trong nhà đều là phàm nhân không hơn không kém, sau khi hắn bị chưởng môn sư thúc mang lên Thương Hoàn mới bắt đầu tu hành.
Thiên Cơ Tử không có trả lời, chỉ là lấy tinh bàn ra.
Tinh bàn và màn đêm giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, hắn rải một nắm lõi linh quặng lên, hai mệnh tuyến uốn lượn quanh co theo đó xuất hiện, trên hai mệnh tuyến này đều tự xuất hiện ngôi sao cực kỳ lóng lánh, một nam một bắc, giống như ánh sáng đang tranh cướp mệnh tuyến bắt đầu khởi động, bên này giảm bên kia tăng.
Thiên Cơ Tử lạnh nhạt nói: “Năm đó khi ta tính ra kết quả, cũng rất ngạc nhiên. Mệnh tinh một thế hệ này lại có hai viên.”
Hắn lại rải một loại lõi linh quặng màu khác lên, hai màu vàng bạc đan xen trên tinh bàn sâu như màn đêm, hai sợi mệnh tuyến màu vàng vốn đan xen lẫn nhau lại bởi vì ngôi sao màu bạc mới thêm này, khiến cho quỹ đạo của hai mệnh tuyến này vốn có bị quấy rầy, từ đan xen biến thành song song.
Hai mệnh tuyến phía trước lập tức đi phía trước, đưa lưng đi tiếp.