Ngôi sao màu bạc như mưa rơi lả tả, bao vây hai mệnh tuyến, sau đó mệnh tuyến màu vàng của ngôi sao phía bắc kia sáng lên, cuối cùng ảm đạm xuống, mà một ngôi sao màu vàng khác sáng lên.
Lúc này, màu bạc lấy khí thế sét đánh cắn nuốt tất cả chỉ vàng, toàn bộ tinh bàn chỉ có còn lại ngôi sao màu vàng kia, gian nan mà duy trì, lập loè ánh sáng ảm đạm, cố gắng ngang hàng với địa vị màu bạc.
Nhưng vẫn không có tác dụng, màu bạc lấy thế che trời lấp đất cuối cùng hoàn toàn cắn nuốt cả tòa tinh bàn, cuối cùng màu bạc biến thành màu đen.
Vì thế thế giới tượng trưng cho tinh bàn, cũng chợt đen xuống.
Sự thay đổi dừng lại ở đó.
Thiên Cơ Tử ho nhẹ hai tiếng, trên khuôn mặt có một tia xám trắng: “Đây là tương lai mà ta nhìn thấy ở một lần suy đoán trước.”
Kỳ Niệm Nhất suy tư một lát: “Sao vàng tắt đầu tiên là ta, ánh sáng sao vàng bên này giảm bên kia tăng là Tạ Thiên Hành.”
Nàng tạm dừng một lát, lại nói: “Ngôi sao bạc xuất hiện cuối cùng nuốt toàn bộ thế giới… là đại sư huynh đúng không?”
Thiên Cơ Tử chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Trong tương lai mà ngươi nhìn thấy, ta sớm đã chết, đại sư huynh diệt thế, Tạ Thiên Hành gánh vác trách nhiệm đối kháng với đại sư huynh cứu thế giới. Cho nên phải bị đưa đi hiến tế chính là ta, cứu thế chính là Tạ Thiên Hành, người mà hắn phải đối kháng là đại sư huynh.”
Kỳ Niệm Nhất lắc lắc đầu: “Khó trách khi còn bé các ngươi đã muốn trước tiên giết chết đại sư huynh.”
“Thật ra, lúc ban đầu cũng không phải như vậy.”
Thiên Cơ Tử than nhẹ: “Ta mất nửa cái mạng, mới nhìn thấy cuộc đời của Ôn đạo hữu sau khi sinh ra.”
“Chúng ta vốn định mang hắn rời khỏi Phật quốc khi mọi chuyện còn chưa xảy ra, tìm một hộ nhà nuôi lớn hắn cho tốt. Nhưng có lẽ bởi vì chúng ta tự tiện nhúng tay vào vận mệnh, vận mệnh thay đổi. Hắn sinh ra sớm hơn mười năm so với ta suy đoán, mà lúc chúng ta tìm được hắn thì không bao lâu hắn đã trải qua hết thảy đau khổ, tất cả đều đã xảy ra.”
“Rất khó có ai ở thời thiếu niên trải qua những chuyện đó, còn có thể không căm hận thế giới này, có thể mở rộng cửa lòng đi thản nhiên tiếp thu. Chuyện quá khứ không thể làm lại cho nên mới có tranh chấp đến việc rốt cuộc có nên trực tiếp giết chết hắn khi hắn còn nhỏ không.”
“Cuối cùng, Mặc Quân không đồng ý bởi vì một tương lai chưa xuất hiện, lại giết chết một đứa bé vô tội, cho nên hắn mang về Thương Hoàn tự mình dạy dỗ.”
Thiên Cơ Tử bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhưng hôm nay tìm ngươi, muốn nói cũng không phải những việc này.”
Hắn chỉ vào tinh bàn, ánh sáng màu vàng yếu ớt còn sót lại, mệnh tinh thuộc về Tạ Thiên Hành.
“Ngươi biết người chịu tải lực lượng huyết mạch của Bạch Trạch, càng nhiều tụ tập ở nơi nào không?”
Kỳ Niệm Nhất tự nhiên là không biết.
Thiên Cơ Tử đôi môi mím chặt, giơ tay chỉ về phía nam.
Kỳ Niệm Nhất chau mày hỏi: “Nam Cảnh?”
“Đúng vậy, người có lực lượng huyết mạch của Bạch Trạch mạnh nhất đương thời, hiện giờ hẳn là đều tập trung trong mấy gia tộc lánh đời ở Nam Cảnh.
Hiện tại, bọn họ nhất định đang tìm ngươi và Tạ Thiên Hành.”
“Nam Cảnh, ngược lại là một nơi không thể hiểu rõ.”
Nam Cảnh luôn luôn lánh đời, hiếm khi liên hệ với mấy Châu khác, con đường giao thông duy nhất bị Thâm Uyên ngăn cách, nếu muốn đi đến Nam Cảnh, ngoại trừ đường vòng ngồi phi thuyền thì không còn cách khác.
Thế nhân chỉ biết Đông Châu có nhiều tông môn, Tây Châu có nhiều thế gia, Trung Châu là chỗ của vương triều Dục Triều nơi có phàm nhân lớn nhất, đồng thời cũng là nơi của Tiên Minh, Yêu tộc tránh ở hải ngoại, Ma tộc và Phật quốc một đông một tây cùng chia Bắc Cảnh, một là Mạc Bắc Ma Vực, một là Lương Châu Phật quốc.
Chỉ có Nam Cảnh, gần như hoàn toàn ngăn cách với thế nhân, bên ngoài hiếm thấy người của Nam Cảnh, người ngoài cũng rất khó xâm nhập Nam Cảnh.