Kỳ Niệm Nhất nói như thế, Tiêu Dao Du lập tức phản ứng lại: “Đúng rồi, nghe nói gần đây Yêu tộc có chút nhiễu loạn, lão yêu hoàng quy tiên, tiểu yêu hoàng kế vị, nhưng mấy đại cung phụng của Yêu tộc dường như không quá hài lòng với tiểu yêu hoàng, hiện tại đang nội đấu.”
Nói xong, Tiêu Dao Du nghi ngờ nhìn Kỳ Niệm Nhất: “Vì sao một đám người mắt lành như chúng ta lại không nhìn rõ bằng một người mù như ngươi?”
“Ồ.” Kỳ Niệm Nhất vung kiếm, thản nhiên có lệ, “Chắc là do mắt của người mù bọn ta không dùng được, vì thế thính lực khá tốt.”
“Ngược lại là ngươi...”
Kỳ Niệm Nhất nhướng mày: “Một tán tu như ngươi, vì sao tin tức linh thông tới nỗi chuyện nội loạn của Yêu tộc cũng biết.”
Tiêu Dao Du xấu hổ khụ một tiếng: “Ta cũng chỉ linh thông bình thường thôi, thường thôi...”
Đầu bên kia truyền tới tiếng cười nhẹ, là Khúc Vi - người vừa rồi chỉ dùng bảy lá bùa đã ổn định được thân thuyền.
Chuỗi hạt gỗ màu tím quấn quanh cổ tay Khúc Vi tỏa ra ngọn lửa phép màu lam nhạt, nàng vỗ vai Tiêu Dao Du, trêu chọc nói: “Vị đạo hữu này, thính lực biến thái của tiểu sư tỷ Thương Hoàn nhà chúng ta, ngươi ở chung với tỷ ấy thêm một đoạn thời gian sẽ biết.”
“Lãng Nguyệt U Phù của Khúc sư tỷ cũng không kém là bao, nháy mắt đã ổn định được thân thuyền, cho trận pháp của ta có chỗ mà tản ra.” Giọng nói từ tính trầm ấm từ không trung truyền đến, đúng là Tạ Thiên Hành vừa từ trên cột buồm nhảy xuống, gia nhập đội ngũ trêu chọc Kỳ Niệm Nhất.
Khúc Vi: “Tiểu sư huynh không hổ là trận pháp sư có thiên phú nhất Thương Hoàn, có Kim Cương Trận này bảo vệ, không cần lo thuyền sẽ bị tập kích lần nữa.”
Đôi mắt đào hoa của Tạ Thiên Hành mỉm cười, ánh mắt như thể trìu mến chân thành, gật nhẹ đầu, nhận lời khen ngợi của Khúc Vi.
Dáng người Khúc Vi cao dài thẳng tắp, mặt mày lạnh lẽo như sương, lúc cười lên như sương mù tiêu tán, đứng cạnh Kỳ Niệm Nhất, vô cùng thuận tay ôm lấy bả vai kiếm tu.
Kỳ Niệm Nhất nghiêng đầu nhìn một cái, nàng ngẩng đầu lên mới đến bả vai Khúc Vi.
Vì vậy nàng lặng lẽ thoát khỏi cánh tay Khúc Vi đang ôm mình, tỉnh bơ lùi về sau một bước.
Không quan trọng, nàng mới mười bảy tuổi, còn cao lên được nữa.
“Đây là thực lực của đệ tử tinh nhuệ của đại tông đệ nhất thiên hạ sao...” Tiêu Dao Du nhỏ giọng cảm thán.
Gặp nguy không loạn, chớp mắt đã ổn định được tình thế, còn có thể trong tình hình nguy hiểm chuyện trò vui vẻ.
Mọi người nhìn xung quanh, phát hiện những con thuyền xung quanh cũng gặp phải trường hợp tương tự.
Đám yêu tu đang chiến đấu kịch liệt trong biển mây sâu thẳm, dường như coi toàn bộ không trung là chiến trường của mình, lông bờm rồi lông vũ bay tứ tung, biển mây khẽ động, gió mạnh và lông vũ không ngừng từ trên không trung rơi xuống, khiến tất cả các con thuyền không ngừng sóc nảy.
Nhưng luôn tìm được vài kỳ nhân dị sĩ, chỉ chốc lát sau, tất cả thân thuyền đều sáng lên lửa phép và phù văn, dùng để ổn định cùng gia tốc, nhanh chóng thoát khỏi nơi sóng gió bão bùng này.
Kỳ Niệm Nhất quay lại nhìn, cuộc chiến đấu trên không trung hình như đã có kết quả.
Cuối cùng là ánh sáng trắng chật vật rơi từ trên không xuống.
Nhìn phương hướng nó rơi xuống, đúng là Vô Vọng Hải.
Vô Vọng Hải tuy lấy tên là hải, nhưng trên thực tế lại là lục địa duy nhất trong hải vực rộng lớn.
Còn là một hòn cô đảo.
Mọi người rời thuyền đã là đêm khuya, trên mặt biển chỉ có ánh trăng hiu quạnh, chiếu xuống Vô Vọng Hải vô cùng hoang vắng và ảm đạm.
Nhóm người này lên đảo rất đúng lúc, chờ ngày hôm sau mặt trời vừa mọc, Vô Vọng Hải sẽ chính thức mở ra.
“Nói một kèo làm ăn đi.” Mới vừa xuống thuyền, Tiêu Dao Du đang định như con cá trạch trốn đi, nhưng lại bị Kỳ Niệm Nhất xách cổ lên.
Tiêu Dao Du vừa nghe tới làm ăn là phấn khởi: “Sớm nói như vậy thì ta đã không chạy rồi.”
Nàng ta cười tủm tỉm, trên khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa nở một nụ cười khoe khoang: “Muốn lấy tin tức bên trong Vô Vọng Hải đúng không? Không thành vấn đề, tiền nào của nấy, ta chắc chắn không làm ngươi thiệt.”