Kỳ Niệm Nhất suy nghĩ một lát rồi nhẹ giọng nói: “Quyết định vậy đi, ta mua ngươi.”
Tiêu Dao Du: “...?”
Nàng đứng hình một chút rồi chợt lùi nhanh về phía sau một bước, ôm ngực nói: “Vị đạo hữu này, ta không bán thân!”
“Ta mua tất cả tin tức mà ngươi biết về Vô Vọng Hải.” Kỳ Niệm Nhất nhìn chằm chằm nàng ta: “Và toàn bộ tin tức liên quan đến ta.”
Ẩn ý chính là, về sau những tin tức này không được phép bán cho người khác nữa.
Tiêu Dao Du xoa xoa ngón cái và ngón trỏ với nhau: “Muốn mua đứt thì phải xem ngươi ra giá…"
Lời còn chưa nói xong, nàng ta ngạc nhiên nhìn Kỳ Niệm Nhất lấy ra ba cái túi, bên trong mỗi túi có ít nhất một trăm viên linh thạch thượng phẩm.
Kỳ Niệm Nhất nhướng mày: “Bán hay không bán?”
“Bán!”
......
“Mặc dù đệ tử ưu tú của các môn phái đều tề tựu ở đây, nhưng theo ta biết thì chỉ có tám người đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong, trong đó có bốn người là kiếm tu, ngươi, tiểu kiếm cốt, Lê Nhạn Hồi và Minh Nhiên của Minh gia Tây Châu.”
“Dựa theo tu vi Trúc Cơ hậu kỳ bây giờ của ngươi, nếu ngươi muốn đoạt Vân Dã kiếm thì đối thủ chân chính cũng chỉ có ba người bọn họ, còn nếu tiểu kiếm cốt không tranh giành thanh kiếm này với ngươi, vậy chỉ còn Lê Nhạn Hồi và Minh Nhiên là trở thành uy hiếp mà thôi.”
Tiêu Dao Du bên cạnh lải nhải, còn Kỳ Niệm Nhất vẫn đang ngồi tại chỗ điều tức, yên lặng chờ trời sáng và Vô Vọng Hải mở ra.
Tiêu Dao Du nói xong liền uống một ngụm nước, thấy nàng vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn, sốt ruột nói: “Ngươi có nghe ta nói không vậy?”
Kỳ Niệm Nhất nhìn nàng ta bằng ánh mắt khó hiểu: “Ngươi vội vàng như vậy làm gì?”
Tiêu Dao Du nói không nên lời: “Ta nhận linh thạch của ngươi rồi đó nữ hiệp à! Con người ta làm ăn rất có nguyên tắc, nhận việc là làm đến cùng. Vì ta đã bán thân... À không, vì ngươi đã mua thời gian của ta, ta sẽ cho ngươi sự phục vụ tốt nhất!”
Kỳ Niệm Nhất cười như không cười: “Nguyên tắc của ngươi chỉ đáng giá chừng đó linh thạch thôi sao?”
Tiêu Dao Du nhỏ giọng nói: “Bà cô của ta ơi, tận ba trăm viên linh thạch cực phẩm đấy! Đủ để mua cả một môn phái tầm trung! Rốt cuộc là đại gia tộc lánh đời nào sinh ra một đứa tán gia bại sản như ngươi thế kia?”
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh nói: “Kỳ gia.”
Tiêu Dao Du thở dài: “Cái họ này quá tầm thường, theo như ta biết, trong số thế gia tu chân không có gia tộc nào họ Kỳ, cho nên ta mới thắc mắc ngươi từ đâu tới, mạng lưới tình báo của ta thế mà lại bỏ sót ngươi.”
Kỳ Niệm Nhất suy nghĩ một chút: “Nhà chúng ta xem như có chút danh tiếng.”
Người mua bán tin tức đệ nhất đại lục cảm thấy chuyên môn của bản thân bị nghi ngờ, tức giận nói:
“Khắp thiên hạ này không có thế gia tu chân nào mang họ Kỳ, nếu phải tính thì cũng chỉ có quốc họ của Dục Triều là họ Kỳ! Vậy ngươi nói cho ta biết còn có gia tộc nào nữa?!”
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh nhìn nàng ta: “Chính là cái ngươi vừa mới nói.”
Tiêu Dao Du kinh ngạc nói: "Dục Triều? Quốc họ? Ngươi xuất thân là hoàng thất Dục Triều?”
Kỳ Niệm Nhất gật đầu: “Trước khi vào núi tu hành, ta là đế cơ.”
Tiêu Dao Du khó khăn nói ra hai chữ: “Đế cơ tiền triều?”
Kỳ Niệm Nhất câm nín nhìn nàng ta: “Triều đại này.”
“Cảnh Đế đương triều là gì của ngươi...?”
“Đường huynh.” Kỳ Niệm chống cằm nhìn xa xăm một lúc mới nói: “Ta là nữ nhi duy nhất dưới gối phụ hoàng, nếu không tu tiên có lẽ bây giờ đã là nữ vương cũng nên.”
Tiêu Dao Du khuôn mặt cứng đờ, không muốn nói chuyện với kẻ có tiền chết tiệt này nữa.
Dục Triều là triều đại lớn nhất trong năm châu hiện tại, đã chiếm cứ vùng Trung Châu một thời gian dài, các môn phái lớn và thậm chí là Tiên Minh ở Trung Châu, sau lưng đều có bóng dáng của Dục Triều.