Giọng của Tạ Thiên Hành truyền đến: “Tiểu sư muội, mười mấy năm trước, ngươi ta lần đầu gặp nhau ở Thương Hoàn, ta mới chỉ có thể khống chế trận thứ hai của Ngũ Hành trận. Trận thủy hỏa nhị liên trận năm đó bị ngươi một kiếm phá vỡ, không biết hôm nay một lúc ra năm trận, ngươi sẽ làm thế nào đây?”
Rắc rối của Ngũ Hành Liên Trận là nó không chỉ khó phá mà lực công kích còn rất mạnh.
Chỉ trông chốc lát, gió trên vân đài bốc cháy, đúng là hỏa trận có tính công kích mạnh nhất trong Ngũ Hành Liên Trận.
Lửa này quỷ dị, một khi chạm vào người thì không thể nào dập được, Kỳ Niệm Nhất chỉ có thể đi trên hư không, lơ lửng trên vân đài.
Nhưng trong nháy mắt, trên vân đài đã không thấy bóng dáng Tạ Thiên Hành nữa.
Trận pháp sư thủ đoạn quỷ quyệt, thay đổi thất thường, nếu không hiểu rõ đối phương thi trận có ý nghĩa gì thì đối với đối thủ nơi nào cũng sẽ có bẫy rập.
Nhưng cũng may Kỳ Niệm Nhất khá quen thuộc với cách công kích của Tạ Thiên Hành.
Nàng trực tiếp vung kiếm xuống, trảm đứt ngọn lửa trên vân đài.
Kiếm khí lạnh thấu xương, giữa ngọn lửa tách ra thành một đường, phía dưới cũng không phải gạch lát vân đài mà là lớp đất nâu cháy xém.
Lúc này Tạ Thiên Hành nhất định đang ẩn nấp bên trong lòng đất.
Kỳ Niệm hít một hơi thật sâu, thở chậm lại, bình tĩnh mở mắt ra, trong mắt nàng lóe lên kim sắc, tuy bị Tinh Trần Sa che phủ, cả người ngoài nhìn cũng không ra.
Nhưng giờ khắc này, kim chỉ nam trên la bàn trong tay Văn gia Nam Cảnh quay điên cuồng.
Kim chỉ nam trên la bàn dường như có vấn đề, không giống lúc trước cứ xoay qua xoay lại giữa Kỳ Niệm Nhất với Tạ Thiên Hành, mà là thuận kim đồng hồ xoay một vòng, sau đó nghịch kim đồng hồ xoay một vòng, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Văn Tân Diễm nhịn không được nói: “Cái la bàn này chắc không bị hỏng chứ.”
“Không, như vậy không đúng.” Văn Tân Linh nheo đôi mắt lại, rốt cuộc cũng đã chú ý đến hai người đấu pháp trên đài.
“Hẳn là một trong hai người này có một người mang huyết mạch chi lực quá mạnh, dẫn tới kim chỉ nam trên la bàn bị trục trặc.”
Văn Tân Diễn kinh ngạc nói: “Nhưng tiểu muội, muội là người có huyết mạch chi lực mạnh nhất trong tộc, ngay cả khi muội kích hoạt huyết mạch chi lực cũng không làm nên được dị tượng như vậy.”
Văn Tân Linh khẽ cười vài tiếng: “Cho nên là…. Hai người kia đều phải mang về.”
Dưới Thiên Nhãn, hết thảy mọi thứ đều không thể nào che đậy được.
Kỳ Niệm Nhất liếc thấy một cái ánh sáng lóe lên vô cớ, lập tức tìm được phương hướng của Tạ Thiên Hành, quả nhiên hắn dùng độn địa phù trốn vào thổ nhưỡng do thổ trận tạo ra, sau đó dùng ảo trận bao phủ lên.
Trong mắt Kỳ Niệm Nhất xoẹt qua một tia tức giận, linh lực trên người bạo trướng, thi triển chiêu thức có lực công kích mạnh nhất của Thương Lãng Kiếm—— Kinh Đào Phách Ngạn.
Hiện tại Kinh Đào Phách Ngạn của nàng đã hoàn toàn khác hẳn so với trận đấu pháp đầu tiên.
Mặt hồ tĩnh lặng dưới vách núi bỗng dậy lên một đợt sóng lớn, giữa tiếng reo hò của mọi người, những đợt sóng chân chính thực sự không chút lưu tình đạn về phía vân đài.
Người xem ở cự ly gần đều bị nước bắn, ôm một thân y phục ướt đẫm, bất đắc dĩ bấm tay niệm thần chú hong khô y phục.
Dưới kiếm khí của nàng, những con sóng khổng lồ ngưng lại, chảy ngược trong không trung khiến người ta sợ hãi.
Nàng đứng trên đầu ngọn sóng, một tay cầm kiếm, giơ tay ra đòn lần nữa, tức giận nói: “Ngươi ra đây cho ta——”
Một kiếm này trực tiếp bổ nát vân đài, người bên Tiên Minh lòng đau như cắt nhìn vân đài vừa mới sửa sang tốt hồi hôm qua, đây đã là cái vân đài thứ hai ở Nam Hoa luận đạo bị Kỳ kiếm chủ đập nát, không biết có thể phái người đem giấy tờ trọng yếu đến Thương Hoàn để đòi bồi thường được không nữa.
Bùn đất được kết thành từ thổ trận bị chém thành bột mịn cùng với vân đài, Tạ Thiên Hành bất lực hiện thân.